Editor: Puck
(*) tùy ngộ nhi an: ở đâu thì yên ở đó, thích ứng trong mọi tình cảnh
Cố Tử Hàn thật sự thông minh hơn rồi.
Anh không giống như lần trước ở trong bóng tối tìm hiểu đủ mọi thứ trong phương án của Kiều Tịch Hoàn, có lẽ do tin tức giả lần trước khiến cho anh mắc lừa hấp dẫn đã dạy dỗ anh, lần này anh sẽ dùng phương thức danh chính ngôn thuận xuất hiện trong hạng mục này.
Kiều Tịch Hoàn cũng không có tư cách ngăn cản anh.
Hạng mục này vốn khi mới bắt đầu do Cố Tử Hàn phụ trách, anh chú ý tới hạng mục này như vậy cũng không thể chỉ trích nặng! Nếu như giờ phút này cô nói Cố Diệu Kỳ rằng cô không hy vọng Cố Tử Hàn nhúng tay vào thì có vẻ hơi làm kiêu, Cố Diệu Kỳ cũng sẽ cảm thấy cô hơi chuyện bé xé ra to, nhất định ở Cố thị mà nói, Cố Tử Hàn họ Cố, cô họ Kiều. Mà dự án hợp tác với James tiên sinh lần trước sở dĩ tôn trọng ý kiến của Kiều Tịch Hoàn như vậy, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, một lần đó Cố Diệu Kỳ cũng đang nhìn năng lực của cô.
Cô hít sâu, khóe miệng khẽ mỉm cười, đi về phía Cố Tử Hàn, đứng bên cạnh anh ta hỏi, “Cố tổng, anh xem xong chưa?”
Cố Tử Hàn chẳng thèm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói, “Cô có chuyện gì?”
“Bố trí tiến độ hạng mục đã vô cùng khẩn trương, tôi phải đi xử lý chút chuyện.”
“Cô đi đi.” Cố Tử Hàn nói, lạnh nhạt như thế.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, “Tài liệu trên tay anh...”
“Thư ký Diệp.” Cố Tử Hàn đột nhiên gập tài liệu lại, trực tiếp đưa cho Diệp Mị, nói, “Photo một phần phương án về trung tâm thương mại Áo Phỉ đặt trên bàn làm việc cho tôi, bản chính trả lại cho quản lý Kiều.”
“Vâng.” Diệp Mị nhận lấy tài liệu, cung kính gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn khẽ nắm ngón tay, nhìn anh ta.
“Thế nào? Chút thời gian như vậy cũng không kéo dài được?” Cố Tử Hàn đứng lên từ trên ghế làm việc, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Cố tổng anh nói đùa.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ rất tự nhiên, khóe miệng còn khẽ mỉm cười, “Nếu Cố tổng có hứng thú với hạng mục này như vậy, coi trọng như vậy, tôi đương nhiên vô cùng vinh hạnh. Cố tổng anh tùy tiện xem, xem xong rồi trả lại cho tôi. Nói không chừng, có lẽ phương án cũng sẽ có thay đổi, nhất định đây là một ý nghĩ bây giờ của tôi, còn chưa đưa cho chủ tịch xem. Tôi sợ khiến thư ký Diệp lãng phí thời gian .”
“Không quan trọng, đây là việc tôi phải làm.” Diệp Mị vô cùng có lễ phép cười cười, đáp lại.
“Đã như vậy, tôi không quấy rầy hai người nữa, Milk, chúng ta đi.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu, cười một tiếng, mang theo Milk ra khỏi phòng họp.
Cố Tử Hàn này, trắng trợn như vậy, chính xác không có chuyện gì tốt.
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc của mình, xoay xoay ghế làm việc.
Phương án cơ bản của trung tâm thương mại Áo Phỉ đã sửa bản thảo, trừ một số số liệu nội bộ cá biệt bên trong, bên ngoài ít có thay đổi, lúc ấy cô nói “Có lẽ sẽ còn có thay đổi” là cố ý nói cho Cố Tử Hàn nghe, muốn lẫn lộn nghe nhìn của anh ta. Nhưng cuối cùng mà nói, hiện giờ Cố Tử Hàn cầm một phần tài liệu, nếu anh ta giao cho đối thủ cạnh tranh, đối phương tự nhiên biết gốc tích hiểu rõ tất cả vận hành của Cố thị, như vậy rất dễ nhân thấy, không cần nhiều năng lực, Cố thị nhất định sẽ bị thua.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng nắm ngón tay, Cố Tử Hàn thà tổn hại lợi ích của Cố thị, cũng muốn tìm cách đuổi cô ra khỏi Cố thị?!
“Quản lý Kiều.” Milk đi theo cô vào mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Kiều Tịch Hoàn khôi phục tự nhiên, nhìn Milk, “Em quen biết Diệp Mị này không?” diee ndda fnleeq uysd doon
“Thư ký Diệp?” Milk hơi kỳ quái khi quản lý Kiều hỏi về người này, lắc đầu một cái nói, “Không quá quen thuộc, cô ta là thư ký của tổng giám đốc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều ở chung một chỗ với tổng giám đốc, nhân viên dưới tầng chót như chúng em có thể có thời gian thấy được cô ấy đã ít lại càng ít, hơn nữa em nghe nói, cô ta chưa bao giờ kết giao bạn bè với nhân viên công ty, nên không có mấy người biết cô ấy đâu, trừ Cố tổng.”
“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn nhướn mày.
Theo tính cách và bối cảnh gia đình của Diệp Mị, quả thật không có tình tiết quen thân với nhân viên bình thường của Cố thị.
“Như vậy, em đã từng nghe những nhân viên khác trong công ty đánh giá về Diệp Mị chưa?” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục hỏi.
“Dường như đã từng nghe một chút. Mọi người đều cảm thấy vẻ ngoài của cô ấy xinh đẹp, mà cũng lái xe sang, có năng lực, vốn tội gì chịu thiệt làm thư ký nhỏ cho Cố thị, cho nên tất cả mọi người đang nói...” Milk đột nhiên muốn nói lại thôi.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Không có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.”
“Tất cả mọi người nói, thư ký Diệp và tổng giám đốc có quan hệ không cạn.” Milk nói thẳng, “Tổng giám đốc của chúng ta có dáng dấp đẹp trai như vậy, thư ký Diệp bị hấp dẫn, em thấy cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều tổng giám đốc đã kết hôn rồi, nếu như làm tiểu tam... Dù sao em cũng không thể lý giải được.”
“Chị cũng không thể lý giải được.” Kiều Tịch Hoàn cười cười, đứng dậy từ trên ghế làm việc, kéo rèm cửa, ánh mặt trời sáng chói bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu rọi trên gương mặt trắng nõn của cô.
Khoảnh khắc kia, Milk thật sự cảm thấy quản lý Kiều đẹp như hoa trên trời rơi xuống.
Người phụ nữ đẹp như vậy, rõ ràng không nên phấn đấu trên thương trường, nên đặt ở trong nhà, bảo dưỡng thật tốt che chở thật tốt mới đúng.
Hơn nữa quản lý Kiều quá mức nghiêm túc với công việc, điều này khiến cho cô một lần nữa thay đổi cách nhìn về người phụ nữ xinh đẹp chỉ biết làm nũng chỉ là bình hoa. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Không có chuyện gì nữa, Milk em đi ra ngoài đi. Đợi lát nữa khi Cố tổng trả tài liệu phương án lại, lấy vào giúp chị là được.”
“Vâng.” Milk lui ra khỏi phòng làm việc của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cảm nhận nhiệt độ của ánh mặt trời chiếu lên người cô.
Cô nghĩ.
Nếu Cố Tử Hàn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, vì sao cô không thể?!
...
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Cố thị.
Diệp Mị đặt bản tài liệu đã photo xong lên bàn làm việc của Cố Tử Hàn, sau đó rất tự nhiên ngồi đối diện với Cố Tử Hàn, khóe miệng cười nói, “Nghe nói con trai của anh bị đưa đi Mỹ.”
“Nghe ai nói.” Sắc mặt Cố Tử Hàn trầm xuống.
“Tường chắc chắn sẽ có gió lùa.” Diệp Mị tỏ vẻ rất lạnh nhạt với Cố Tử Hàn không vui mừng.
“Có một số việc không ở trong phạm vi em quan tâm.” Cố Tử Hàn nói từng câu từng chữ.
“Cảm giác anh quá lạnh lùng với em.” Diệp Mị đứng lên từ trên ghế, đôi tay chống lên bàn làm việc của Cố Tử Hàn, thân thể nghiêng về phía trước, gương mặt xinh đẹp quyến rũ cố ý đến gần Cố Tử Hàn, đôi môi dừng lại bên cánh môi mỏng của anh, như gần như xa.
Vóc người Diệp Mị rất kỳ diệu, tư thế giờ phút này càng khiến cho người ta phun máu mũi, chỉ cần Cố Tử Hàn hạ thấp mắt xuống, có thể nhìn thấy cảnh xuân tươi tốt trong chiếc áo cổ chữ V sâu của cô...
Phóng túng quyến rũ dụ dỗ như vậy, có rất ít đàn ông có thể ngăn cản được.
Nhưng mà Cố Tử Hàn, ngay cả một chút sắc mặt cũng không biến hóa, chân mày hình như hơi không nhịn được mà cau lại, môi mỏng hé mở, “Đủ rồi, đi ra ngoài làm việc.”
Giọng không lạnh không nóng, nghe như gió nhẹ nước chảy, nhưng cũng lạnh lẽo xuyên tim.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mị lộ vẻ thất vọng, khóe miệng mấp máy, ép buộc nở một nụ cười chán nản, “Cố Tử Hàn, đừng như vậy với em, em sẽ không chịu được.”
Vứt lại một câu.
Diệp Mị rời đi.
Cố Tử Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt lạnh lùng, cầm điện thoại lên, “Lăng Phong.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Ừm, Tử Hàn.”
“Theo anh nói, lấy được phương án, sáng sớm ngày mai tôi để thư ký tự mình đưa tới cho anh.”
“Được.”
“Chỉ có điều.” Cố Tử Hàn nói, “Phương án này có thể không phải là tài liệu cuối cùng, Kiều Tịch Hoàn nói còn chưa đưa cho cha tôi thông qua, chẳng qua tôi nhìn phương án một chút, viết quả thật hoàn thiện, số liệu chênh lệch chắc cũng không lớn.”
“Không sao. Xem phương án này trước, tôi đại khái hiểu một chút, sau này cậu đều dùng phương thức danh chính ngôn thuận này tham dự vào hạng mục của cô ta, cậu cũng không cần quơ tay múa chân chỉ điểm cô ta làm cái gì, cậu coi như dự thính là được rồi, Kiều Tịch Hoàn cũng không có lý do đuổi cậu đi, hơn nữa cô ta cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức kêu cha cậu không để cho cậu tham dự, như vậy cô ta chính là tự đào mộ cho mình. Cho nên, theo phương thức này của chúng ta, chúng ta đều có thể nắm bắt được tiến triển mới nhất của phương án này trước tiên, kế hoạch của chúng ta tự nhiên sẽ vô cùng thông thuận.” Tròng mắt Tề Lăng Phong thâm thúy, nói từng câu từng chữ, “Tôi cũng không tin, ở dưới mí mắt của chúng ta, Kiều Tịch Hoàn còn có thể man thiên quá hải * làm ra động tác gì.”
(*) man thiên quá hải: một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, ý nghĩa giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Ứng dụng trong thuật ngụy trang.
“Nghe lời anh.” Cố Tử Hàn nói từng câu từng chữ.”
“Cúp điện thoại trước.” Tề Lăng Phong nói.
“Bye bye.”
Cố Tử Hàn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết thúc”.
Bây giờ vì khiến Kiều Tịch Hoàn rời khỏi Cố thị, anh lựa chọn phương thức hơi cực đoan, vì “Dẹp bên ngoài tất nhiên phải yên bên trong”, anh nhất định phải phá bỏ tai họa về sau, mới có thể buông tay vật lộn đọ sức bên ngoài.
Tròng mắt hơi đổi, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Tử Hàn nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nhận, “Cha.”
“Buổi tối mời lãnh đạo cục thành phố ăn cơm, sáu giờ rưỡi, ở khách sạn Giang Hoàng, đến lúc đó con đi cùng, mang theo Diệp Mị đi.” Cố Diệu Kỳ nói.
“Vâng.”
“Đợi một chút.” Cố Diệu Kỳ chuẩn bị cúp điện thoại thì đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, “Kêu cả Kiều Tịch Hoàn, con bé cũng nên quen biết thêm nhiều người, dễ triển khai công việc sau này.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Vâng.” Cố Tử Hàn đáp lời, nghe không ra tâm tình gì.
Cố Diệu Kỳ cúp điện thoại.
Sắc mặt Cố Tử Hàn chìm vào đáy cốc.
Có phải bắt đầu từ bây giờ, địa vị của Kiều Tịch Hoàn ở Có thị càng ngày càng quan trọng rồi không?!
Tròng mắt anh căng thẳng.
Cầm điện thoại bàn lên, “Diệp Mị, em thông báo Kiều Tịch Hoàn, sáu rưỡi tối tới khách sạn Giang Hoàng ăn cơm.”
“Vâng.”
“Buổi tối em đi cùng.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Cố Tử Hàn đứng lên từ trên ghế làm việc, nhìn trung tâm thành thị xa hoa ở Thượng Hải từ cửa sổ sát đất.
Ngón tay siết chặt!
Tất cả đều phải phủ phục dưới chân mình, tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào, chiếm được một chút tiện nghi của anh!
...
Kiều Tịch Hoàn nhận được điện thoại của Diệp Mị, buổi tối ăn cơm tiếp khách.
Thật ra thì cô quá không vui vẻ với xã giao kinh doanh, nhiều khi đều là thân bất do kỷ.
Cô mím môi, duỗi người.
Khóe miệng đột nhiên khẽ câu, cô đang lo không tìm được lý do hẹn riêng Diệp Mị, có lúc làm bộ quá mức sẽ sinh ra ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, hơn nữa cũng không có lợi cho lực khống chế đối với sự việc của cô, vừa đúng thừa dịp cơ hội ăn cơm tối nay, cô phải tán gẫu với Diệp Mị một chút.
Vẫn đi làm đến tối, sáu giờ rưỡi.
Kiều Tịch Hoàn ngồi xe Vũ Đại đi đến.
Cô tới không sớm không muộn, vừa lúc trước khi lãnh đạo cục thành phố đến nơi. die nd da nl e q uu ydo n
Cố Diệu Kỳ kêu cô gặp vị khách có mối quan hệ quan trọng như vậy thật ra thì khiến cho cô hơi có cảm giác được cưng chiều mà hoảng sợ, cho dù như thế nào, đối với Cố Diệu Kỳ mà nói, cô cũng không phải là người nhà họ Cố, ông có băn khoăn của ông, bây giờ cô biểu hiện được rõ ràng như vậy, dĩ nhiên là có khẳng định cô, dĩ nhiên cô cũng thấy rõ ràng trong lòng Cố Tử Hàn đủ kiểu không thoải mái!
Cô cảm thấy, thừa dịp bây giờ mình đang có ấn tượng tốt không đồng dạng như vậy ở trong lòng Cố Diệu Kỳ, cô nhất định phải bước nhanh hơn làm ra chút hiệu quả.
Tròng mắt đảo một cái, cô nhìn Diệp Mị ngồi bên cạnh Cố Tử Hàn, mím mím môi, rất nhanh đảo mắt sang chỗ khác.
Trong tiệc rượu.
Không khí rất tốt.
Lãnh đạo cục thành phố nhìn qua rất hay nói, cũng không giống người lãnh đạo bình thường, còn rất có phong độ quý ông, cũng tương đối khôi hài, nếu không phải bởi vì khi trước Kiều Tịch Hoàn từng tiếp xúc, khả năng thật sự không tin tưởng sau lưng người này tham lam bao nhiêu, tất cả công ty hối lộ mặc kệ lớn hay nhỏ ai đến cũng không từ chối, hơn nữa còn không giới han ở tiền tài, càng thêm vô cùng vừa ý với nữ sắc, đối với bọn họ mà nói, người như vậy càng dễ giải quyết, cũng không tiện giải quyết.
Thứ người như thế khẩu vị càng lúc càng lớn, muốn lấp đầy ông ta hầu như không có khả năng, cho dù cấp đủ rồi, nếu như một công ty khác cầm nhiều hơn, như vậy ông ta tuyệt đối sẽ nghĩa bất dung từ * trợ giúp công ty khác đó, hoàn toàn không hề có lực nắm trong tay.
(*) nghĩa bất dung từ: không thể chối từ, không thể thoái thác
Thật ra thì năm đó Kiều Tịch Hàn cũng rất không ưa thích tiếp xúc với người này, nhưng bởi vì ông ta quyền cao chức trọng, rất nhiều khi không thể không tạo thuận lợi cố ý lấy lòng. Ngay lúc đó nguyên tắc của cô chính là, cô không yêu cầu người này làm việc thực tế, nhưng người này không cố ý lôi kéo chân sau quấy rối là được, hiện tại, Cố Diệu Kỳ dường như cũng có suy nghĩ này, toàn bộ trên bàn cơm cũng chỉ nói sơ qua, giống như liên hoan giữa bạn lâu năm bình thường, hoàn toàn không đề cập tới nhu cầu kinh doanh.
Điểm này, thật ra khiến Kiều Tịch Hoàn khó có được lần đầu tiên tán thành với phương thức xử sự làm người của Cố Diệu Kỳ.
Tiệc rượu tiến hành được một nửa.
Diệp Mị dường như uống hơi nhiều rồi, rời khỏi bàn ăn đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn không chút để ý mím mím môi, một lần nữa mời lãnh đạo cục thành phố một ly rượu, làm bộ như dáng vẻ hơi khó chịu, thừa dịp mọi người không chú ý, đi ra ngoài.
Cô đi về phía phòng vệ sinh công cộng phía ngoài.
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế.
Kiều Tịch Hoàn giống như bình tĩnh đứng trước bồn rửa mặt trong toilet, không chút để ý trang điểm lại.
Qua một hồi lâu.
Diệp Mị mở cửa phòng vệ sinh độc lập ra, sắc mặt hơi trắng bệch, cả người nhìn qua có vài phần tiều tụy.