Editor: Táo đỏ phố núi
"Dù sao thì anh cũng đã quen ăn nước miếng của em.” Lời nói của Cố Tử Thần lạnh nhạt vang lên ở trong phòng ăn yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, nhìn anh đang cắt nhỏ miếng thịt bò ra một cách rất tự nhiên, rồi ưu nhã ăn từng miếng từng miếng một.
Rõ ràng không phải là hành động gì quá mức thân mật, nhưng mà không hiểu sao một giây kia lại khiến cho gò má của Kiều Tịch Hoàn nóng bừng lên. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Cô có chút không biết phải làm thế nào nên lấy tay lên che mặt của mình.
Cảm giác như vậy thật sự khiến cho cô không biết phải làm sao.
Cố Tử Thần cúi đầu ăn bò bít tết, rồi ngước mắt lên nhìn Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng khẽ bĩu môi một cái.
Hai người yên lặng không nói gì, nhưng mà trong không khí lại có một cảm giác khác biệt.
Thời gian ăn bữa tối cũng không lâu.
Cân nhắc thời gian ngủ nghỉ và học tập của Khỉ con, sau khi cơm nước xong, một nhà ba người liền ngồi lên xe để cho Vũ Đại lái xe về thẳng đại viện nhà họ Cố.
Trong nhà rất yên tĩnh.
Ba người trở về đều rất cẩn thận.
Cố Tử Thần thì trực tiếp đi về phía thang máy riêng của anh, Kiều Tịch Hoàn thì cảm thấy hơi khát, nên tự mình đi rót một ly nước uống, Khỉ con cũng rất vui mừng đi về phía phòng của mình. Hôm nay đối với bé là một ngày rất vui vẻ, chưa bao giờ bé được thể hiện mình ở trước mặt của nhiều người như vậy, đột nhiên được phần thưởng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ba mẹ dẫn bé đi ra ngoài ăn cơm, bé thật sự rất dễ dàng thỏa mãn.
Bé cầm cái cúp giải thưởng của mình, cố gắng tận lực khống chế bước chân của mình, thận trọng đi lên cầu thang.
Bé luôn để ý tới cảm nhận của người khác, nên cố gắng không để cho bước chân của mình phát ra tiếng động gì để ảnh hưởng tới giấc ngủ của người trong nhà.
Bé bước từng bước, lúc đi gần tới vị trí trên cùng của cầu thang đột nhiên dừng bước chân lại.
Bé nhìn thấy Cố Minh Lý đang đứng ở cửa cầu thang, chống nạnh với cơn tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào bé.
“Cố Minh Lộ.” Cố Minh Lý gọi tên của bé, sắc mặt vô cùng không vui.
“Ừ.” Cố Minh Lộ nhìn cậu ta, luôn luôn bị Cố Minh Lý bắt nạt nên lúc Cố Minh Lộ nhìn về phía cậu ta, dù sao vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Hôm nay mày làm ra chuyện tốt, hại tao bị ba tao chửi một trận! Bồi thường tao như thế nào đây.” Cố Minh Lý hung hăng nói.
Cố Minh Lộ nhìn cậu ta, căn cắn môi, “Anh không làm gì cả, tại sao anh phải bồi thường chứ?”
“Hừ, mày còn nói mình không làm gì cả, tại sao mày lại muốn đi biểu diễn tiết mục rách nát đó, tại sao lại được nhận phần thưởng. Những thứ kia vốn đều là của tao mà, bây giờ đã bị mày đoạt rồi, mày còn nói không phải bồi thường tao sao?!” Cố Minh Lý già mồm át lẽ phải.
Cố Minh Lộ cúi đầu, những ngón tay cầm cúp đan xen vào nhau, có chút không biết làm sao.
“Tao rất ghét mày... mày mau đưa cúp cho tao.” Cố Minh Lý nói, rồi nhào tới giành cúp của Cố Minh Lộ.
“Không được.” Cố Minh Lộ bảo vệ cúp ở trong lòng, rất cố chấp, “Cái này là anh và mẹ anh cùng nhau giành được, không thể để nhường cho em được.”
“Thằng nhóc thúi này, mày lại dám phản kháng lại tao!” Dường như Cố Minh Lý không thể chịu được, đã quen thói bắt nạt Cố Minh Lộ, quen thói muốn giành giật thứ gì của Cố Minh Lộ đều rất dễ dàng, bây giờ đột nhiên Cố Minh Lộ lại từ chối như vậy nên nhất thời nổi trận lôi đình, uy hiếp nói, “Mày mà không đưa cho tao, cũng đừng trách tao phải ra tay.”
Cố Minh Lộ ôm chặt ở trong lòng, không ngừng lặp lại, “Cái khác anh đều có thể cho em, nhưng mà cái này thì không thể. Đây là phần thưởng anh và mẹ cùng nhau giành được...” Die enda anl eequ uyd onn.
“Tao không cần nghe mấy cái ly do rách nát của mày.” Cố Minh Lý bá đạo vô cùng, nói xong liền bắt đầu động thủ giành đồ ở trên tay của Cố Minh Lộ.
Cố Minh Lộ sống chết không cho Cố Minh Lý, hai người vừa cầm cúp vừa lôi lôi kéo kéo, Cố Minh Lộ lại đang ở bậc trên cùng của cầu thang, lực thăng bằng trẻ con vốn không được tốt lắm, vào lúc Cố Minh Lộ vẫn còn đang dây dưa thì đột nhiên Cố Minh Lý buông một tay, cả người của Cố Minh Lộ chợt ngã ngửa về phía sau.
“Á...” Cố Minh Lộ hoảng sợ hét to lên.
Lúc ấy Kiều Tịch Hoàn nghe thấy có tiếng hét nên vội vàng bước về phía chỗ cầu thang, nhìn thấy một màn trước mắt thì thiếu chút nữa bị hù chết. Cố Minh Lộ từ trên cầu thang cao như vậy, chân lảo đảo muốn ngã ra phía sau, nhìn cực kỳ nguy hiểm. Ly nước ở trên tay của cô chợt rơi xuống đất, cả người ngây ra nhìn một màn ở trước mặt.
Mà trong nháy mắt lúc cô đang hoảng hốt đó, có một bóng người đột nhiên lao từ trên cửa cầu thang lầu hai lao xuống, ôm lấy Cố Minh Lộ đang ngả người ra sau, sau đó hai người không khống chế được trọng lực mà rơi xuống, Cố Tử Thần ôm chặt lất Cố Minh Lộ, co người lại bảo vệ Cố Minh Lộ ở trong lòng, nhận hết ngoại lực tác động vào trên người của mình. Từ cửa cầu thang lầu hai lăn xuống dưới, nên trong căn biệt thự lập tức vang lên những tiếng động đinh tai nhức óc.
Hai người Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ nặng nề rơi xuống sàn nhà của lầu một, sau khi té xuống một giây, Cố Minh Lộ chui ra khỏi lồng ngực của Cố Tử Thần, hai người cuộn lại ở bên chân của Kiều Tịch Hoàn.
Cả người Kiều Tịch Hoàn ngây ra, tim của cô không ngừng đập mạnh lên giống như đánh trống, cả người run lẩy bẩy, giống như những làn sóng không thể ngừng lại được, khiến cho trong khoảng khắc này đầu óc của cô trở nên trống rỗng, cô bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, loay hoay ngồi xổm người xuống, vội vàng ôm Cố Minh Lộ ở dưới đất, ngón tay không ngừng run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run: “Khỉ con, con đừng hù dọa mẹ, con đừng làm mẹ sợ...”
“Cô đừng động vào thằng bé!” Cố Tử Thần hét lên.
Trong giọng nói, rõ ràng đã có chút suy yếu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ở bên cạnh, không biết làm sao.
“Gọi 120.” Cố Tử Thần nhấn mạnh từng câu từng chữ, giống như là đang cố gắng khiến cho bản thân giữ vững tỉnh táo. Die nd da nl e q uuydo n.
“À, được.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng để Khỉ con xuống dưới đất, cầm điện thoại lên gọi số 120, nhanh chóng mô tả rõ ràng tình huống, sau khi cúp điện thoại lại nhìn một nhỏ một lớn đang nằm ở trên đất.
“Cố Tử Thần, anh không sao chứ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi anh, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cố Tử Thần không nói gì.
“Khỉ con không có sao chứ.” Kiều Tịch Hoàn lại nói tiếp.
Cả người của Cố Tử Thần đau muốn chết, không rảnh để để ý tới cô.
“Các người đừng có chết mà bỏ lại tôi một mình.” Trong giọng nói của Kiều Tịch Hoàn đã có chút nức nở.
Cố Tử Thần trợn trắng mắt lên, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Trong biệt thự vang lên tiếng động lớn như vậy nên đã đánh thức tất cả mọi người dậy, tất cả mọi người đều đi ra khỏi phòng ngủ, bao gồm cả người giúp việc.
Tề Tuệ Phân chạy tới trước tiên, thấy một màn như vậy, cả người cũng không được tốt, bà vịn tay vào cầu thang, đứng không vững nói, “Đã xảy ra chuyện gì thế này, tại sao Tử Thần và Minh Lộ lại nằm ở dưới đất, không xảy ra chuyện gì, không xảy ra chuyện gì...”
Ngay sau đó những người khác cũng chạy tới, thấy một màn như vậy thì đều bị kinh ngạc và khiếp sợ.
Cố Minh Lý nhìn thấy tình hình không đúng cho nên đã nhanh chân chạy vào phòng, đóng cửa lại không dám ra ngoài nữa.
“Kiều Tịch Hoàn, ở đây đã xảy ra chuyện gì!” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghiêm nghị của Cố Diệu Kỳ.
Bây giờ Kiều Tịch Hoàn đang lo lắng muốn chết, căn bản không muốn giải thích, chỉ giương mắt lên nhìn Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ, cũng may là cô vẫn cảm nhận được hơi thở của bọn họ, thật là may mắn...
“Chị dâu, đây là thế nào, tại sao anh cả và Minh Lộ đều nằm dưới đất? Các người chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thành ra như vậy sao?!” Ngôn Hân Đồng cũng đi ra từ phòng ngủ, bên cạnh là Cố Tử Hàn.
Cố Tử Hàn cau mày lại, hình như cũng có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy một màn như vậy.
Giọng điệu của Ngôn Hân Đồng vẫn có chút kỳ quặc, mang theo một chút châm chọc.
Bây giờ Ngôn Hân Đồng bắt được một chút cơ hội, nên hận không thể tận dụng để chửi bới Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn nắm chặt các ngón tay lại, bây giờ cô không muốn nói với Ngôn Hân Đồng một chữ nào.
Bây giờ cô không có tâm tình để dây dưa với Ngôn Hân Đồng.
Nhưng mà...
Món nợ cần tính, đợi một lát nữa cũng sẽ không ít đâu!