Thứ hai.
Trải qua thứ bảy điên cuồng, chủ nhật tu dưỡng.
Thứ hai liền có vẻ đặc biệt thỏa mãn và có tinh thần.
Kiều Tịch Hoàn chỉnh trang xong tất cả cho mình, từ đại viện nhà họ Cố ra ngoài.
Vũ Đại rất đúng giờ, chưa bao giờ kéo dài thời gian của cô.
Cô ngồi xe một đường đến tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn không phải kiểu người đặc biệt tích cực đi làm, cũng không phải loại người thích bị đi làm trễ, cho nên thời gian mỗi lần đến công ty, gần như đều là thời gian nhiều người nhất, dần dần, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu biết cô, lễ phép gọi cô “Quản lý Kiều”.
Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ rất bình tĩnh, gật đầu, mỉm cười.
Cố Tử Hàn đi phía sau Kiều Tịch Hoàn.
Người phụ nữ này, nhìn hành động có vẻ bình tĩnh, vốn không giống như tay mơ lần đầu tiên trải qua thương trường, ngược lại có một cảm giác có kinh nghiệm chiến trường.
Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy, ấn tầng lầu của mình.
Thành viên ban giám đốc và tổng giám đốc có thang máy chuyên dụng, Kiều Tịch Hoàn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Tử Hàn đi qua bên người cô, lộ ra nụ cười nhẹ.
Thang máy tới nơi, đi vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống, hỏi Milk ở phía trước mặt, “Triệu tập tất cả trưởng ban các phòng, bao gồm bộ phận quan hệ xã hội và bộ phận kế hoạch, chín giờ rưỡi, thảo luận việc trung tâm thương mại Áo Phỉ.” [email protected]
“Vâng ạ.” Milk gật đầu.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí của mình, uống cà phê.
Milk gõ cửa phòng, “Quản lý Kiều, có một người tên Dụ Lạc Vi tiểu thư chờ ngài ở cửa ra vào, bây giờ ngài muốn gặp không?”
“Họp xong lại nói.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.
“Vâng.”
Dáng vẻ làm việc của Milk vượt quá sự tưởng tượng của cô.
Chín giờ rưỡi.
Bên trong phòng làm việc quy mô nhỏ của phòng thị trường.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí chính giữa, ngồi bên dưới là các trưởng phòng ban và nhân viên chuyên nghiệp tuổi tác cao hơn cô một chút.
Cô để Milk phát các phương án ra cho các trưởng phòng ban, mở miệng nói, “Vạch dự án trung tâm thương mại Áo Phỉ, tin tưởng tuần trước mọi người đều nghe nói đến, dự án này có chút thay đổi so với trước kia, vốn là siêu thị nhập khẩu quy hoạch thành trung tâm thương mại Áo Phỉ, như vậy, các công đoạn sẽ phức tạp hơn bắt đầu nhiều, bây giờ tôi sẽ tiến hành phân công phương án này.”
“Vâng.” Các trưởng phòng ban vô cùng nghiêm túc.
“Bộ phận lập kế hoạch, đương nhiên, lập kế hoạch trình bày thành bản thảo phương án này. Tôi hy vọng trước thứ tư sẽ đưa được ra, số liệu cụ thể tôi sẽ đưa riêng cho anh, anh phải trình bày phương án tối ưu nhất. Bộ phận quan hệ công chúng, tôi dự tính cuối tuần sẽ đi nước Anh tự mình gặp mặt người phụ trách tập đoàn Áo Phỉ, đến lúc đó cần tài liệu đầy đủ về tập đoàn Áo Phỉ, bao gồm tình huống cặn kẽ của người giữ cương vị quan trọng của Áo Phỉ, để tôi đúng bệnh hốt thuốc, hoàn thành trong tuần này. Phòng dữ liệu, tôi cũng cần các anh cho tôi một số liệu chi tiết cặn kẽ, bao gồm tỉ lệ nắm giữ thị trường của các trung tâm thương mại ở Thượng Hải, cùng với dự toán sau khi Áo Phỉ gia nhập vào Trung Quốc, sẽ đạt tới tỷ lệ nắm giữ thị trường nhất định. Chậm nhất thứ năm tuần sau đưa cho tôi. Phòng phân tích thị trường, tôi cần các anh làm một dự toán chi phí cho thuê siêu thị trước mắt, bao gồm căn cứ tình hình phát triển thị trường tình huống xu hướng tăng tiền thuê mướn phòng trong thời gian ba năm, tôi cần hạch toán chính xác sau khi hạng mục này làm xong có thể mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích cho công ty chúng ta, trước thứ sáu tuần sau số liệu phải được phòng tổng hợp lại đưa lên cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn phân phó bàn giao.
Tất cả các trường phòng ban gật đầu cam kết.
Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm trà, nghiêm trang nói, “Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, tôi không phải người cổ hủ và cố chấp, nếu trong khi hợp tác có ý kiến không phù hợp tôi hy vọng mọi người kịp thời nói ra, cho dù là chuyện riêng hay chuyện công, tôi đều không hy vọng bởi vì lý do cá nhân mà ảnh hưởng đến chuyện hợp tác tập thể, trì hoãn tiến độ hạng mục. Mặt khác, tôi không thích chỉ biết cúi đầu làm việc, sẽ không ngẩng đầu nhìn người đi đường, có ý tưởng tốt, tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
Phía dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Kiều Tịch Hoàn lại nói, “Trong mọi người cho dù là ai cũng có năng lực hơn tôi, có kinh nghiệm hơn tôi. Đối với tôi mà nói, tôi cần lấy được sự ủng hộ và trợ giúp của mọi người, rất nhiều chỗ tôi làm không tới nơi tới chốn là chỗ tôi cần mọi người chỉ điểm. Cho nên tôi không muốn thấy, chỗ tôi làm không đủ tốt thì mọi người quăng tới ánh mắt khinh thường. Tôi nghĩ mọi người chắc hiểu ý của tôi.”
Ý tứ của Kiều Tịch Hoàn là, không nên bởi vì cô là người mới mà không phục tùng sự quản lý của cô, bọn họ có thể chỉ điểm, nhưng không thể tự chủ thanh cao, trong mắt không có người.
Có thể leo đến vị trí quản lý, cũng không phải là việc có thể thực hiện trong ngày một ngày hai, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng.
Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, gật gật đầu nói, “Ok, không trì hoãn thời gian của mọi người nữa, tan họp.”
Dứt lời, dẫn đầu rời đi trước.
Milk đi theo bước chân của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc, nói với Milk, “Để Dụ Lạc Vi đi vào.”
“Vâng.”
Không bao lâu, Dụ Lạc Vi xuất hiện trong phòng làm việc của cô.
Dụ Lạc Vi mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, đôi dép xăng đan thủy tinh màu trắng, tóc làm kiểu búp bê Barbie màu vàng uốn lọn to, trên mặt trang điểm tinh xảo, cả người nhìn qua ở trong phạm vi xinh đẹp.
Chỉ có điều, ăn mặc như vậy, nhìn thế nào cũng không giống tới đi làm, ngược lại có tiết tấu ra cửa đi dạo phố.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế sa lon, tao nhã vắt chéo hai chân, bình tĩnh nhìn Dụ Lạc Vi, giọng không lạnh không nóng nói, “Cô tìm tôi có việc gì?”
“Cha chưa nói cho chị sao? Tôi muốn đến Cố thị làm việc.” Dụ Lạc Vi trực tiếp mở miệng.
Không nổi giận khi gặp Kiều Tịch Hoàn coi như là cô đã đè nén tính khí rồi, giờ phút này giọng điệu tự nhiên không quá tốt.
Cô cũng không hiểu, tại sao bây giờ Kiều Tịch Hoàn lại như rất chảnh, hơn nữa càng không giải thích được, bây giờ cô giống như tự giác, không dám nổi giận với Kiều Tịch Hoàn, cô cắn môi, trong lòng đủ kiểu không thoải mái.
Trước kia muốn bắt nạt Kiều Tịch Hoàn, giống như bóp quả hồng mềm, muốn bóp như thế nào thì bóp.
“Nói đi.” Kiều Tịch Hoàn vẫn bình tĩnh.”
“Chị đã biết, vậy thì bố trí giúp tôi thủ tục đi, tôi đã nghĩ, bản thân tôi khi du học ở Hàn Quốc chính là ngành tài chính, chị bố trí cho tôi ở bộ phận thị trường là được, tôi chính là muốn làm ở bộ phận phát triển thị trường, về sau tương đối có tiềm năng phát triển với tôi.” Dụ Lạc Vi nói như chuyện đương nhiên, giống như cô ta muốn làm gì, Kiều Tịch Hoàn đều phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô. “Về phần tiền lương, tôi nói dù sao cũng là người du học trở về, một tháng không thể ít hơn hai vạn, đây là cơ bản nhất.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Nói xong chưa?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta.
Dụ Lạc Vi nhìn cô, “Nói xong rồi.”
“Nói xong rồi, thì nghe đây.” Kiều Tịch Hoàn để hai chân xuống, tao nhã đứng lên từ trên ghế làm việc, “Cố thị không phải là doanh nghiệp đứng đầu thế giới, nhưng ở Thượng Hải mà nói, cũng là công ty tầng lớp trên. Tổng công ty Cố thị có tổng cộng 1386 người, trong đó 35% đều du học ở nước ngoài về, mà trong nhóm người nay cũng có 80% lấy được trình độ học vấn thạc sĩ trở lên. Còn dư lại 65% người còn lại, trừ tầng lớp quản lý, vốn đến từ các đại học có danh tiếng trong nước. Dụ Lạc Vi, nếu như tôi nhớ không lầm, trường đại học bên Hàn Quốc mà cô học, trong danh sách các trường trên quốc tế, cũng không vang dội như Thanh Hoa Bắc Đại.”
Sắc mặt Dụ Lạc Vi hơi xấu hổ, cắn cắn môi, đang định cãi lại.
“Cho nên, cái cô gọi là cương vị và tiền lương.” Kiều Tịch Hoàn gần như không cho Dụ Lạc Vi cơ hội nói, gọn gàng dứt khoát mở miệng nói, “Tôi không có cách nào thỏa mãn cô, cô có thể kêu người gọi là ‘Cha’ tới thỏa mãn cô, đi công ty của ông ấy, cái gì cũng là của cô, không phải sao?”
“Kiều Tịch Hoàn! Chị biết rõ công ty nhà chúng ta hiện đang rơi vào tình trạng ngưng trệ, chị không chỉ thấy chết không cứu, bây giờ còn châm chọc tôi như vậy, chị sao không thể nhìn người khác may mắn như vậy!”
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Tôi chính là không muốn nhìn thấy cô gặp may mắn. Không suy nghĩ một chút trước kia đối xử với tôi như thế nào sao? Bây giờ muốn tôi giúp cô một tay cô cảm thấy tôi nên giúp cô luôn sao? Dụ Lạc Vi, có phải cô quá coi trọng bản thân rồi không!”
“Chị!” Dụ Lạc Vi tức giận đến nói không ra lời.
“Về nói lại cho người gọi là ‘Cha’ của cô, Cố thị không có cương vị thích hợp với cô.”
“Kiều Tịch Hoàn! Tại sao chị lại đối xử với tôi như vậy!” Dụ Lạc Vi gào lên giận dữ, “Chị nói trình độ học vấn của tôi có vấn đề, như vậy chị thì sao?! Chị một người ngay cả đại học còn chưa học xong, có tư cách gì đánh giá tôi!”
“Tên của công ty là công ty Cố thị, tôi là vợ của đại thiếu gia nhà họ Cố, tôi muốn giày vò như thế nào thì tùy tôi!” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.
Dụ Lạc Vi giận đến thân thể phát run.
Lần đầu tiên bị Kiều Tịch Hoàn chọc giận đến mức độ giống như hỏng mất.
Cô hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói ra một chữ.
“Trở về đi. Tôi còn phải làm việc.” Kiều Tịch Hoàn ngồi ở trên, hạ lệnh đuổi khách.
“Kiều Tịch Hoàn, chị đừng cho rằng chị có thể huy hoàng thật lâu, chúng ta nhìn xem.”
“Được, chờ xem.” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, chẳng thèm ngó tới như vậy.
Cô thật sự vẫn không để Dụ Lạc Vi vào trong mắt.
Dụ Lạc Vi giận đùng đùng xoay người mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
Milk vừa đúng lúc bưng một ly cà phê mới pha đứng ở cửa ra vào chuẩn bị đi vào, hai người đột nhiên va chạm vào nhau.
“A!” Tiếng Dụ Lạc Vi thét chói tai.
Toàn bộ cà phê màu nâu đổ lên chiếc váy trắng của Dụ Lạc Vi, theo làn váy rớt lên bắp đùi và giày của cô, cà phê còn nóng, một đường chảy xuống như vậy, đau đến Dụ Lạc Vi thét chói tai.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Milk lại càng hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống lau cho cô ta.
“Cô là thứ gì, cô không có mắt sao?! Đau chết tôi rồi! Cô cút cho tôi.” Dụ Lạc Vi tung một cước đá Milk ngồi chồm hổm dưới đất đi.