Động tác của anh rất tự nhiên. Cô được anh ôm vào lòng, xung quanh là đám đông qua lại nhộn nhịp. Cô đứng im trong lòng anh, giống như ngoài kia tiếng người có ồn ào hơn nữa, cô vẫn tìm ình được một chốn yên bình, hệt như cô và anh là một đôi tình nhân tới đây du lịch, thân thiết không thể tách rời.
Gần đó tiếng tụng kinh cầu siêu dần dần vọng ra xa. Bên tai cô là nhịp thở nhè nhẹ của anh, khi lướt qua tóc khiến cô hơi ngứa. Tố Diệp biết phải đẩy anh ra, ít nhất cũng phải âm thầm tránh xa hơi thở của anh. Nhưng cô lại không nỡ. Cô có thể vượt đèo lội suối, có thể tìm tới một nơi cách xa anh hàng vạn dặm nhưng trái tim cuối cùng vẫn trống trải.
Ở một nơi nhân khẩu còn chưa tới mười lăm vạn người như trấn Thiên Đăng này, vòng đi vòng lại cuối cùng cô lại gặp anh. Lúc này khi được anh khóa chặt vào lòng, khi vòm ngực rắn chắc của anh khẽ áp sát vào lưng cô, khi mười đầu ngón tay anh đặt ở giữa eo giờ đang đan vào tay cô, trái tim dù đã ngắm không biết bao nhiêu cảnh sắc rực rỡ trên đời nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng ấy cuối cùng đã được lấp đầy, ngập tràn hơi thở ấm áp của anh, mùi hương gỗ mộc tinh khiết. Trong giờ phút của một đêm cuối hạ đầu thu thế này, mùi hương nhàn nhạt ấy càng khiến cô lưu luyến.
Bất giác, Tố Diệp quay đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình. Hoàng hôn phía chân trời đang buông xuống, không lâu nữa cả cố trấn này sẽ trở về với vẻ yên tĩnh vốn có. Những ánh tà dương đó dường như bay cả vào mắt anh, ánh mắt sâu hun hút như có thêm màu sắc. Đến mái tóc anh cũng như được mạ một lớp vàng mỏng. Gương mặt anh rất gần cô, gần đến nỗi khiến cô mê hoặc, cô bắt đầu không phân biệt được đây là mơ hay thực nữa rồi.
Vì quang cảnh lúc này quá ngọt ngào, vì cái ôm giờ phút này quá ấm áp, cô chỉ sợ những thứ quá đẹp sẽ chỉ là mơ.
Thấy cô quay lại, Niên Bách Ngạn cũng cúi đầu xuống, trong mắt anh cô như một con thú nhỏ, đến ánh mắt cô cũng mang theo chút sợ hãi mơ hồ. Anh khẽ cười, nụ cười ngập tràn nơi đáy mắt đã làm mềm mại hàng lông mày bình thường hay nhăn tít lại, trông đã không còn nghiêm nghị mà rất dịu dàng.
Anh cúi đầu.
Cứ như vậy, vầng trán cô cảm nhận được nhiệt độ từ bờ môi anh, hệt như buổi sáng hôm ấy ở Nội Mông Cổ.
Tim cô bỗng nhiên co rúm lại. Tố Diệp vội vàng quay ngược lại, cố gắng tập trung vào nghi thức cầu siêu. Nhưng mấy trò giả vờ ngốc nghếch trước nay không phải sở trường của cô, thế là đôi môi đỏ hồng khẽ động đậy: “Chúng ta… không thể như vậy được.” Dứt lời cô có ý muốn thoát khỏi bàn tay anh.
Nhưng Niên Bách Ngạn không định buông ra. Anh gia tăng sức mạnh, khóa chặt eo cô, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, vô cùng mạnh mẽ: “Nhưng… tôi nhớ em!”
Sống lưng Tố Diệp cứng đờ. Không hiểu tại sao, cô bắt đầu lo lắng cuộc gặp gỡ lần này sẽ nâng tình cảm lên một mức độ nào đó. Sau khi cả hai đều quyết định buông tay nhưng định mệnh lại quấn chặt họ với nhau, và lần này, người đã quen chờ đợi là Niên Bách Ngạn dường như đã trở thành người chủ động.
Niên Bách Ngạn khẽ xoay người cô lại, cứ thế hai người nhìn vào mắt nhau, càng khiến cô thấy rõ được sự kiên định trong đôi mắt ấy. Cô sợ nhìn thấy tia sáng đó, nó như làm tan chảy muôn loài vạn vật, như đã trải qua quá nhiều bể dâu cuộc đời.
“Diệp Diệp! Tôi không muốn hai chúng ta phải cô đơn thêm nữa.”
Giọng nói chắc chắn của anh đã khiến cô bàng hoàng, sự sợ hãi biến thành sự kinh ngạc, rồi dần dần chìm đắm trong mênh mông, như con thuyền mắc cạn vào một sa mạc đã ngàn năm, chỉ cần khẽ dẫm chân lên là có thể nghe thấy tiếng gỗ thoi thóp hơi tàn. Cô lắc đầu: “Mặc dù em không tin vào số mệnh, nhưng em cũng sợ trên đời này có báo ứng.”
Cô rất căm ghét nhà họ Diệp, khi cô quyết định làm náo loạn để họ không được sống yên ổn cô đúng là đã không quan tâm tới vòng tuần hoàn nhân quả của ông trời. Nhưng cuối cùng cô mới thật sự hiểu ra mình đã thất bại. Cô không dốc lòng thù hận, thế nên bất luận là lời của Diệp Hạc Phong hay Diệp Ngọc đều khiến trái tim cô đau nhói. Cô cũng không dốc lòng yêu thương thế nên mới không dám đối diện với mối tình đơn phương trước đây của mình, càng không thể hứa hẹn điều gì với người đàn ông trước mặt.
Cho tới bây giờ, Tố Diệp sợ rồi, khi trái tim của mình dần dần trầm luân, cô thật sự sợ sẽ có báo ứng, vì những oán hận trước kia của mình cũng vì cô không đủ trong sáng.
Dường như Niên Bách Ngạn hiểu những suy nghĩ của cô, anh không nói thêm nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Niên Bách Ngạn dẫn cô đi ăn món kho tàu chính gốc. Quán ăn này không to, nhưng đông nghịt những thực khách ham muốn ẩm thực nơi đây. Hai người tới khá sớm thế nên chọn được một vị trí không tồi, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cầu cổ ngàn năm tuổi trên mặt sông. Dưới cầu là từng chiếc thuyền nối đuôi nhau. Những mái nhà tường xám bên bờ sông đang nghi ngút khói, có mùi củi thoang thoảng đâu đây bay tới quán ăn bên này.
Tố Diệp ăn ngấu nghiến như hổ đói, Niên Bách Ngạn vẫn nhai kỹ nuốt chậm như trước đây, chốc chốc lại đưa cho cô khăn giấy. Trước giờ anh ăn vốn không nhiều, sau khi đặt đũa xuống bèn nhìn Tố Diệp, bật cười, sau khó không nhịn được phải hỏi cô một câu: “Đến cổ trấn nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa tới quán ăn này sao?”
Tố Diệp không suy nghĩ nhiều, trả lời thẳng thừng: “Em vừa mới tới chưa được bao lâu.” Dứt lời cô mới nhận ra mình lỡ lời, ngừng một lát, rồi lại vùi đầu vào món ăn.
Niên Bách Ngạn chỉ biết lắc đầu.
“Thực tế là em chuẩn bị định đi thật, không nói dối anh.” Tố Diệp cố gắng bổ sung.
“Được rồi, tôi tin rồi!” Hiếm khi thấy anh hài hước một lần.
Tố Diệp chẳng hề thấy xấu hổ, cả bàn đầy đủ ăn đủ để khiến trái tim ngượng ngùng ấy tan tác trăm mảnh, nhân lúc uống nước cô tùy hứng nói: “Con người anh đúng là quái đản, trước nay ăn cơm luôn thích tới mấy nơi yên tĩnh đến tiếng một cái kim rơi cũng nghe được, hôm nay sao lại hạ cố tới quán ăn nhỏ này vậy?”
“Ăn cơm càng yên tĩnh càng thích hợp suy nghĩ, đây là một cách để tiết kiệm thời gian.” Niên Bách Ngạn lại cầm đũa lên, gắp một miếng cá cho vào bát của cô, tiếp tục nói: “Thêm nữa, dáng vẻ “nho nhã” của em khi ăn cơm rất đẹp.”
Tố Diệp suýt nghẹn: “Anh đúng là không kiệm lời khen nhỉ?”
“Thứ gì đẹp đương nhiên xứng đáng để khen rồi.” Nét mặt Niên Bách Ngạn rất vô tư.
“Ý anh muốn nói, tướng ăn cơm của em làm anh nhức mắt chứ gì.”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Ý của tôi là hôm nay em khiến tôi cảm thấy hóa ra dùng cơm trong hoàn cảnh ồn ào này cũng không tệ, ăn như hổ vồ cũng là một nét đẹp.” Thấy cô quắc mắt nhìn mình, anh lại giơ tay làm như đang an ủi, giải thích: “Cái gọi là ăn ngấu nghiến là cách thể hiện bản tính của con người khi đối diện với món ngon, nó đã hình thành từ thời nguyên thủy tới nay, mỗi người đều có này, rất bình thường.”
“Niên Bách Ngạn! Anh nói xa nói gần cũng là mắng người thôi!” Tố Diệp giơ tay đấm vào người anh: “Nói ai là người nguyên thủy thế hả?”
Niên Bách Ngạn đón lấy cú đấm của cô, bất ngờ cười lớn. Cô bèn xô anh một cái, anh vẫn không tức giận. Những hành động đánh mắng yêu thương của hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người trong quán ăn. Ngoại hình của hai người đều rất bắt mắt, sự thân mật này tự nhiên sẽ khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Tố Diệp chủ động thu tay về, né tránh cái nhìn của những người khác, hắng giọng hỏi: “Anh quen thuộc quán ăn này như vậy, đã điều tra nhận xét của mọi người hay là ngày trước đã tới đây rồi?”
Chỉ là một câu hỏi rất đỗi bình thường, cô vốn cũng chẳng quá quan tâm tới đáp án, nhưng không ngờ câu hỏi ấy khiến nét mặt Niên Bách Ngạn bất giác trầm xuống. Thấy vậy, cô càng tò mò hơn.
“Này!” Cô khuơ tay trước mặt anh.
Niên Bách Ngạn ngước lên, ánh mắt vẫn tự nhiên tựa như vừa rồi chẳng hề có sự thay đổi nào về biểu cảm: “Trước đây tôi đã từng sống ở đây một thời gian.”
“Ồ.” Tố Diệp vẫn cảm thấy là lạ: “Trước khi anh tới Bắc Kinh sao?” Không phải cô muốn hỏi cho rõ ngọn ngành. Chỉ có điều vừa nãy thấy sau khi anh nghe xong câu hỏi ấy ngón tay khẽ chạm vào hộp thuốc lá cùng nét mặt trầm buồn đó đồng thời xuất hiện, nhưng chẳng mấy chốc anh đã trở lại bình thường, ngón tay cũng thu về.
Cho dù lúc ở bên anh day dứt và ấm áp ra sao, Tố Diệp vẫn không bỏ được bệnh nghề nghiệp của mình. Chỉ từ động tác chạm vào hộp thuốc bỗng khựng lại đó của anh, không khó nhận ra trong tiềm thức Niên Bách Ngạn không thích câu hỏi ấy, thậm chí anh vô thức đã thông qua hành động để né tránh trả lời câu hỏi này.
Niên Bách Ngạn suy nghĩ giây lát: “Không, là chuyện rất lâu trước đây rồi.” Dứt lời anh lại gắp thêm một ít rau vào bát cô: “Mau ăn đi!”
Cô thấy Niên Bách Ngạn có ý trốn tránh thì cũng không làm khó anh nữa, nghĩ nửa ngày cuối cùng nói: “Không hiểu tại sao em cũng cảm thấy trấn Thiên Đăng này rất quen thuộc, có lẽ em cũng từng tới đây nhưng quên mất rồi.”
Niên Bách Ngạn ngược lại lại khá tò mò với cách nói này của cô, anh mỉm cười: “Nếu đã từng tới sao lại quên chứ?”
“Không biết nữa, có lẽ từng tới trong mơ.” Tố Diệp cười hì hì.
Niên Bách Ngạn nghe cô nói vậy cũng không coi là thật.
“Đúng rồi, nếu anh rất thân thuộc nơi này vậy có từng nghe qua một điệu hí khúc nào có câu “nhìn hồng trần phù phiếm trong tam giới, lắc lư ngọn đèn xanh trong tay” không?” Cô vẫn bị giấc mơ tối qua mê hoặc.
Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày, thẳng thừng đáp: “Xin lỗi, tôi không thuộc các hí khúc.”
“Ồ.” Tố Diệp như đang suy nghĩ gì, thầm thở dài trong lòng. Có lẽ chỉ là một giấc mơ hoang đường, chẳng nói nên được điều gì.
“Sao vậy?”
Cô ngẩng lên: “Không có gì, em tò mò thôi.” Cô cười, bất giác nhìn về phía cầu đá, cảm thán: “Lại mưa rồi, nhưng trấn Thiên Đăng mưa bụi ngập trời thế này càng đẹp đến nghẹt thở, hệt như tranh thủy mặc vậy.”
Niên Bách Ngạn nhìn ra cơn mưa ngoài trời, rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.
Mưa càng ngày càng to, cả trấn Thiên Đăng đều bị bao trùm trong tầng tầng lớp lớp mưa bụi. Ánh sao cũng đã tắt, chỉ còn nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ treo thành một dải sáng dài dọc trấn. Thế nhưng người dân vẫn kiên trì thả hoa đăng, đa phần nến đều đã bị nước mưa dập tắt, những ngọn hoa đăng may mắn trôi được tới dưới gầm cầu thì chỉ còn leo lắt chút ánh sáng mỏng manh.
Niên Bách Ngạn thanh toán xong bèn dắt Tố Diệp len ra trước cửa hòa trông đám người đang tránh mưa. Bên đường có một chiếc xe công vụ xa hoa đang đỗ, có người tài xế bước xuống che ô cho họ, mặc dù không quá nổi bật nhưng cũng đủ khiến mọi người xung quanh thì thầm chỉ trỏ.
Khi chiếc xe xuyên qua màn mưa, Tố Diệp đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hình như xe đang đi ra ngoài trấn, cô vô thức hỏi: “Anh định đưa em đi đâu?”
“Về khách sạn tôi đang ở.” Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế, hờ hững đáp. Bờ vai của chiếc áo sơmi đen hơi ướt. Vừa rồi anh vẫn ôm cô, có lẽ bị nước mưa hắt vào.
Tố Diệp bỗng quay đầu nhìn anh, tim đập thình thịch.
Anh không nói gì cả, cũng chẳng nhìn cô, chỉ kéo tay cô lại đặt lên chân mình, khẽ mỉm cười.