Phòng ngủ đẹp thì tốt, nhưng xa hoa kiểu này lại khiến cô sợ hãi, nơi đây tuyệt đối không dành cho người có mức lương giống cô ở. Đang trầm tư, một người mặc đồng phục nhân viên gõ cửa bước vào, thấy cô đã dậy, nhân viên đặt bữa sáng sang một bên, mỉm cười lễ phép, "Cô Trang, cô dậy rồi ạ."
Trang Noãn Thần như thấy được cứu tinh, vội đến gần hỏi, "Xin hỏi đây là đâu?"
Nhân viên kiên nhẫn giải thích, "Đây là Bàn Cổ Đại Quan ạ."
"Bàn Cổ Đại Quan?" Cô ngập ngừng đảo mắt nhìn, chỉ chỉ xung quanh.
"Vâng, nơi cô ở hiện tại là tứ hợp viện trên không trung." Nhân viên vội vàng giải đáp nghi vấn của cô.
Trang Noãn Thần kinh ngạc đến ngây người! Lát sau, cô khó khăn nuốt nước bọt, nhìn nhân viên, cất giọng dè dặt, "Cô nói đây là tứ hợp viện trên không trung?"
"Vâng, cô Trang."
Trang Noãn Thần cố gắng bình tĩnh, "Là... Tứ hợp viện trên không trung của Bàn Cổ Đại Quan?"
"Vâng."
"Là... tứ hợp viện trên không trung... thuê một triệu một đêm?" Trang Noãn Thần nghe thấy giọng nói mình run rẩy.
Nhân viên cười xán lạn vô cùng, "Vâng, cô Trang."
Trang Noãn Thần suýt ngã quỵ trên mặt đất. Cô từng nghe kể về tứ hợp viện trên không trung, khi đó có thể nói nơi đây gây xôn xao khắp thành phố. Một số đỉnh lầu của Bàn Cổ Đại Quan xây dựng 12 tứ hợp viện, vì nằm cách mặt đất hơn 85m nên được gọi là "tứ hợp viện trên không trung". Tứ hợp viện chỉ cho thuê chứ không bán, tiền thuê một đêm là một triệu, một năm thì một trăm triệu. Tuy giá thuê khoa trương như vậy, nhưng vẫn hấp dẫn đông đảo người giàu đến đây hưởng thụ, thậm chí còn phải đặt chỗ trước mới có thể thuê một đêm.
Cô từng đùa với Hạ Lữ và Ngải Niệm, làm gì có người tiêu một triệu cho một đêm ở, càng đừng nói là thuê suốt một năm. Tiền ở đây hai ba đêm đủ để mua một căn hộ trong thành phố, trừ khi đầu óc người đó có vấn đề. Thế nhưng, cô đã ở đây rồi.
"Tôi... muốn hỏi một chút. Tôi ở đây từ tối hôm qua ư?" Một triệu, cô đào không ra số tiền này.
Nhân viên nở nụ cười hết sức khả ái, "Vâng."
Đầu Trang Noãn Thần nổ tung, khóc không ra nước mắt, hồi lâu sau giọng cô run run hỏi thăm, "Nhưng... Tôi, tôi không muốn ở đây." Làm sao đây? Chẳng lẽ phải gọi Ngải Niệm và Hạ Lữ tới chuộc cô ư? Nhưng gọi Ngải Niệm và Hạ Lữ đến cũng vô dụng, hai người ấy sao có nhiều tiền như vậy?
Nhân viên có vẻ nhìn thấu tâm tư của cô, cười cười, "Tối qua, anh Giang đưa cô đến đây. Lúc đó, anh Giang còn mời bác sĩ đến khám cho cô nữa. Cô Trang, dạ dày của cô không khỏe, anh Giang dặn riêng chúng tôi chuẩn bị điểm tâm nhẹ cho cô."
"Anh Giang? Giang Mạc Viễn?" Trang Noãn Thần như túm được rơm rạ cứu mạng, nhìn nhân viên chằm chặp, thoáng chốc lòng cô kiên định hơn, "Anh ấy, anh ấy đâu?"
"Anh Giang đang cho cá ăn."
Trang Noãn Thần nghe nói anh chưa đi liền yên tâm hẳn. Sau khi nhân viên đi, cô soi mình trong gương, suýt giật nẩy người vì diện mạo của bản thân. Do tối qua, cô không tẩy trang nên dưới mí mắt cô đen xì như gấu trúc, tóc tai bù xù. Cô lật đật chỉnh trang, dặm thêm đồ trang điểm rồi rời khỏi phòng ngủ.