Vì thế cụ Mộ rất đau đầu, trong một lần họp gia đình dã thử thăm dò ý kiến của ba người con. Kết quả như sau…
Ý kiến của con trưởng: Nhà họ Mộ nên tiến đến con đường quản lý khoa học hoá, mời chuyên gia về trông coi.
Ý kiến của con thứ: Chỉ là con gái nên chẳng liên quan gì đến việc quản lý gia sản, mọi thứ cứ để con trai trong gia đình gánh vác.
Ý kiến của con út: Dẫu sao nhà họ Mộ cũng kiếm đủ rồi, cứ đem hết tài sản đi quyên góp, làm từ thiện, vậy cụ Mộ có thể sống tự do tự tại.
Ba người con, không ai giống ai, cụ Mộ tức giận, suýt nhập viện vì xuất huyết não. Cuối cùng người con cả đành gắng gượng gánh vác, nhưng mỗi ngày sau khi xử lý xong công việc đều giành thời gian xem tin tức khảo cổ, trông rất đáng thương vô cùng.
Lệ Thiên là một người làm ra làm chơi ra chơi, sau khi kết hôn với Mộ Mạn Vân, sự nghiệp của ông rất thuận lợi, nhất cử nhất động đều có sức ảnh hưởng trong giới chính trị. Lệ Thiên thận trọng hiền hậu cùng Mộ Mạn Vân khéo léo điềm đạm, nổi tiếng là vợ chồng hạnh phúc trong mắt người đời, đây cũng là bàn đạp có lợi cho Lệ Minh Vũ phát triển.
Nhưng cái chúng ta thường thấy chỉ là bề ngoài sự việc, bề ngoài càng rực rỡ tươi đẹp, càng dễ tiếp thu. Ngược lại, những thứ tối tăm mập mờ sẽ bị vẻ đẹp chói loá che lấp.
Sau này, Lệ Thiên về hưu, ông và Mộ Mạn Vân dọn ra ngoại thành yên bình, sống xa rời phố xá sầm uất. Lệ Minh Vũ không thường về nhà, nhất là từ lúc anh lên chức bộ trưởng càng ít đến đây. Cho nên hôm nay anh bất ngờ trở về, Mộ Mạn Vân vui mừng khôn xiết.
“Mẹ, đừng gấp, con ăn rồi.” Lệ Minh Vũ nói giọng nhẹ nhàng, trông thấy Mộ Mạn Vân xem tin tức, anh cười dịu dàng, “Mấy tin tức này xem ít thì tốt hơn mẹ ạ.”
“Chẳng phải mẹ nhớ con sao?” Mộ Mạn Vân kéo anh ngồi xuống, “Con xem đi, sau càng lúc càng gầy gò thế này? Dạo này nhiều việc lắm hả con?” Ti vi đưa tin Hạ Minh Hà hiện đang tranh giành lòng dân, xúi giục cử tri bỏ phiếu cho ông ta.
Bà biết Lệ Minh Vũ và Hạ Minh Hà từ trước tới giờ luôn đối nghịch nhau.
Lệ Minh Vũ cười, “Con không sao mà mẹ, mấy tin nảy cũ rồi, mẹ đừng lo.”
Mộ Mạn Vân gật đầu, lòng bà nơm nớp lo lắng, bà đưa mắt nhìn tivi, không nói không rằng chỉ chỉ vào đó.
“Cái này là thủ đoạn chính trị, không tránh được mà mẹ.” Lệ Minh Vũ hiểu thấu lòng bà, cất giọng an ủi.
“Miệng con với ba con y hệt nhau.” Mộ Mạn Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Nụ cười của Lệ Minh Vũ thoáng chốc cứng ngắc.
“Con với Tiểu Nhiễm sao rồi?” Mộ Mạn Vân quan tâm diều này nhất.
“Sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Mẹ đã muốn hỏi từ lâu, nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của con nên đành thôi. Trước đó, mẹ có gặp Tiểu Nhiễm, con bé rất tốt, mẹ thích con bé hơn Hoà Vy.” Mộ Mạn Vân khe khẽ nói, lo lắng nhìn Lệ Minh Vũ, “Mẹ nhìn ra được Tiểu Nhiễm là một cô gái đơn thuần, cái gì cũng không biết. Minh Vũ à, coi như mẹ xin con, cái gì nên quên thì quên đi con. Mọi người phải sống vì hiện tại, lẽ nào hạnh phúc lúc này không đủ tiêu tan thù hận trong lòng sao con?”
Ánh mắt Lệ Minh Vũ phức tạp, vừa muốn nói gì đó, trên cầu thang đột nhiên truyền đến giọng không vui…
“Đàn bà nội trợ hiểu gì mà nói? Minh Vũ, lên phòng sách với ba.”
Hai người nghe thấy tiếng nhìn lại, chủ nhân giọng nói đó là Lệ Thiên, gương mặt phúc hậu cố hữu lộ ra vẻ bất mãn, giọng nói ông hết sức khó chịu.
Mộ Mạn Vân đành lắc đầu.
“Mẹ, việc này để con thu xếp, mẹ đừng lo lắng.” Lệ Minh Vũ đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét lên cầu thang liền sa sầm, anh trấn an Mộ Mạn Vân rồi sải bước lên lầu.
Mộ Mạn Vân ngồi ngoài ghế sô pha, lòng bà chùng xuống…
***
Phòng sách y tối hơn phòng khách.
Sắc mặt Lệ Thiên ảm đạm, nhưng thua xe vẻ mặt Lệ Minh Vũ.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, thần sắc Lệ Minh Vũ tồi tệ khó coi đến tận cùng.
“Về đây không phải tìm ba ư?” Lệ Thiên cầm hộp xì gà, rút hai điếu, đưa một điếu trong đó cho Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ nhận lấy, nhưng để sang bên không hút, giọng anh trầm trầm nặng trĩu, “Tại sao ba phải làm vậy?”
“Con đang nói chuyện gì?” Lệ Thiên châm xì gà, hút một hơi, nói giọng thản nhiên.
“Ba biết con đang nói chuyện gì.” Giọng Lệ Minh Vũ lạnh lẽo, “Có phải ba tìm người giết Đinh Minh Khải không?”
Lệ Thiên nhìn anh, “Thằng cảnh sát cỏn con đó điều tra con, sao con không nói ba biết?”
“Anh ta điều tra thì để mặc anh ta, điều tra không ra thì anh ta sẽ từ bỏ.” Ngữ khí của Lệ Minh Vũ càng nặng hơn, “Người ba giết không phải người thường, mà là cảnh sát.”
“Cảnh sát thì sao? Ba muốn nó câm miệng vĩnh viễn.” ánh mặt Lệ Thiên lạnh buốt, “Nó đã tra ra số 45 đường Hoa Đôn, con còn ngây thơ cho rằng nó không tìm được gì ư?”
“Dù như vậy, anh ta cũng không tìm thấy bất luận chứng cứ xác thực gì.” Lệ Minh Vũ chống hai tay trên bàn, gằn giọng: “Trước đó, số 45 đường Hoa Đôn đã được ba thông qua quan hệ nhà họ Mộ qua tay biết bao nhiêu người, thay đổi hết chủ này đến chủ khác. Đến hôm nay lại bị chính phủ trưng thu, vậy có nghĩa mọi tài liệu về chủ sở hữu trước đây đều biến thành con số không. Dù Đinh Minh Khải muốn, cũng điều tra không ra, hà tất gì ba phải sát hại anh ta?”
“Minh Vũ, con đã làm đến chức này rồi, sao còn mang lòng dạ đàn bà?” Lệ Thiên bỗng sẵng giọng, “Có người báo ba biết, Đinh Minh Khải đã tìm ra chứng cứ xác thực nhất, lẽ nào con muốn nhìn nó tóm con ư? Con muốn ba phải làm thế nào để không khiến lão Cố thất vọng?”
Ánh mắt Lệ Minh Vũ tối sầm, mọi thứ anh gây nên làm sao anh không rõ? Anh trầm mặc một lúc, bình thản nói, “Ba, có một số việc hãy để con tự làm, ba không thể thay con giải quyết hết mọi việc. Kỳ thực con đã biết Đinh Minh Khải điều tra số 45 đường Hoa Đôn từ lâu, anh ta tìm bạn bè làm trong chính phủ tìm tòi hồ sơ, bằng chứng trực tiếp của anh ta cũng chỉ là số 45 đường Hoa Đôn, chứng minh căn biệt thự đó bỏ hoang.”
Lệ Thiên cười nhạt, “Bây giờ nên cám ơn mọi việc ba làm cho con rồi phải không? Con ngẫm thử xem, nếu Tô Nhiễm hay ai đó trong nhà họ Hoà tiếp xúc với Đinh Minh Khải trước, vậy thì đâu chỉ đơn giản là giết một mạng người. Đinh Minh Khải dám mang số 45 đường Hoa Đôn liệt vào chứng cứ, điều này chứng minh nó điều tra ra con có liên quan đến căn biệt thự đó. Nói không chừng còn dính đến vụ khác, nó cũng sẽ tra ra việc Hoà Tấn Bằng nhảy lầu. Ban nãy con nói tài liệu gốc về căn biệt thự đều biến thành số không, ba nói con biết, cách để bí mật tồn tại vĩnh viễn chính là… khiến mọi thứ biết bí mật đó biến mất!”
“Con cũng từng nói với ba, có rất nhiều cách giữ bí mật, hà cớ gì phải giết người!” Lệ Minh Vũ bất mãn với lý do của ông, nhíu mày, lạnh giọng đáp.
Lệ Thiên rít một hơi xì gà, vừa cười vừa lắc đầu, “Trên thực tế, cách của ba là gọn gàng nhất. Nếu Đinh Minh Khải điểu tra ra sự thật ở biệt thự, con tính làm sao? Minh Vũ, ba hiểu rõ tính cách của con. Con sẽ sai người bóp méo tài liệu, nhưng ba phải nói cho con hiểu, Đinh Minh Khải là người chăm chú và nghiêm túc với mọi việc nó làm, e rằng đến lúc con chưa kịp nhúng tay thì nó đã điều tra ra manh mối. Bây giờ thì khoẻ rồi, ba đã cho người tranh thủ sửa chữa thời gian trong tài liệu, thanh tra cao cấp Vưu Kim gì đó muốn phá án thì trước hết phải tìm hiểu tình tiết vụ án.”
“Ba giết đồng liêu của họ, họ sẽ không để yên, Vưu Kim không phải hạng người ngồi chơi cho có, anh ta xuất thân từ tổ trọng án, lại tiếp nhận trường hợp từ tổ trọng án thì cần gì phải tốn nhiều thời gian?” Lệ Minh Vũ phân tích, “Ba, ba ngừng lại đi, ít nhất cũng để con xử lý chuyện này một mình.”
Lệ Thiên đứng dậy, tới trước bệ cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, hút một hơi xì gà, vẻ mặt nặng nề, “Ba không ngừng được. Giết người cũng giống như cổ phần của nó tự nhiên sẽ chuyển qua con.” Lệ Thiên nhắc nhở.
Lệ Minh Vũ nở nụ cười, ngồi xuống ghế sô pha, “Ba, ba sai rồi. Trước khi ba sắp xếp kế hoạch, con và Tô Nhiễm đã ly hôn. Dù cô ấy chết, cổ phần của cô ấy cũng không thuộc về con.”
Lệ Thiên run bắn người, khó tin dò xét anh, “Con nói cái gì?”
“Tô Nhiễm đã thực hiện giao ước, hết chín ngày nên con buông tha cô ấy.” Lệ Minh Vũ dằn nỗi chua xót vào lòng, giải thích.
“Con…” Lệ Thiên giận tím mặt, “Con đúng là hồ đồ! Minh Vũ, con biết mình đang làm gì không? Con buông tha Tô Nhiễm? Con nghĩ xem, nếu không vì nhà họ Tô, nếu không vì Tô Nhiễm, nhà họ Cố….”
“Ba, con đã nói, chiếm mọi thứ của hà họ Hoà không nhất định phải giết người.” Lệ Minh Vũ chen ngang cơn giận của ông, điềm nhiên như không nói, “Thiếu con là Hoà Tấn Bằng và nhà họ Tô, không liên quan Tô Nhiễm.”
“Con nói gì?” Lệ Thiên híp mắt, “Không liên quan Tô Nhiễm? Không phải tại nó, lão Cố có chết không? Minh Vũ, con bị nó mê hoặc mềm lòng rồi chứ gì? Con dám nói những lời vô liêm sĩ như vậy ư?”
Lệ Minh Vũ cắn răng, mặt mày tái mét đứng dậy, “Cái gì nên nhớ con đều nhớ, nhưng con không muốn dùng cách giết người để đạt mục đích. Làm vậy thì khác gì Hoà Tấn Bằng? Bây giờ ba đã càng lún càng sâu, từ giờ trở đi con không muốn ba can thiệp vào chuyện này!”
Lệ Thiên nhìn Lệ Minh Vũ, một lúc lâu sau ông sực nhận ra điều gì đó, “Ba hiểu rồi, con yêu Tô Nhiễm?”
Lệ Minh Vũ cau chặt mày, tim anh đập mạnh trong lồng ngực, vô ý thức trả lời, “Không phải.”
“Minh Vũ, bốn năm trước con không bày ra thái độ giống ngày hôm nay.” Lệ Thiên đi tới trước mặt anh, lòng đau đớn khôn nguôi. “Nếu con không yêu Tô Nhiễm, thì sao con lại dứt khoát ly hôn với nó? Đừng tưởng ba không biết mục đích thúc đẩy con cắt đứt quan hệ với nó vào bốn năm sau, con làm vậy chỉ để ba không giết nó, phải không?”
Lần này Lệ Minh Vũ không trốn tránh, mắt anh nhìn thẳng vào ông, cất giọng chân thành, “Phải, con sẽ không tổn thương Tô Nhiễm, nên con cũng không cho phép bất cứ ai làm hại cô ấy. Ba, con rất biết ơn mọi thứ ba làm cho con, nhưng ba có nghĩ rằng nếu cách của ba không thành công, trái lại sẽ càng rước thêm phiền toái.”
“Con cho là rước lấy phiền toái? Chờ đến lúc con chiếm trọn nhà họ Hoà, chờ đến lúc loại bỏ được Hạ Minh Hà, con mới thấy cách của ba là chính xác.”
“Ba lợi dụng bản tính háo sắc của Trình Nhật Đông, con riêng của Hạ Minh Hà dựng lên vở kịch, cuối cùng chẳng phải bị Hạ Minh Hà lợi dụng?” Lệ Minh Vũ nói giọng bất lực.
“Không phải do con nhỏ xấu xa Tô Nhiễm ư?” Thần sắc Lệ Thiên ẩn hiện vẻ chán ghét, “Là do nó đi vào ngõ đó, huỷ hoại kế hoạch dày công sắp xếp của ba.”
Lệ Minh Vũ lắc đầu, “Không liên quan Tô Nhiễm, chỉ có thể nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ba càng nôn nóng, càng dẫn đến kết cục tệ hại.” Chuyện Trình Nhật Đông là do một tay Lệ Thiên bày ra, mục đích chỉ để Hạ Minh Hà tranh cử thất bại. Lệ Thiên phái người giả vờ đi ngang qua nơi Trình Nhật Đông hay gây án, một khi Trình Nhật Đông mắc câu, người phụ nữ được ông sắp xếp sẽ nắm thóp kéo Hạ Minh Hà xuống ‘vũng bùn’, nhưng không ngờ người ông phái ngày hôm đó lại bị kẹt xe nên không đến đúng giờ, mà Tô Nhiễm vừa dịp đi vào, ma xui quỷ khiến thế nào Tô Nhiễm thành mồi câu Trình Nhật Đông, ngay cả đại luật sư Lạc Tranh cũng suýt phá hỏng chuyện tốt của Lệ Thiên.
Kế hoạch thất bại hoàn toàn khi Hạ Minh Hà công khai thừa nhận có con trai riêng, từ đây suy ra được, lòng thù hận của Lệ Thiên đối với Tô Nhiễm đã lên tới đỉnh điểm.
Nghe Lệ Minh Vũ nói xong, Lệ Thiên càng cáu kỉnh, “Minh Vũ con đang răn dạy ba?”
“Con không dám. Ba, con chỉ muốn ba biết một việc.” Lệ Minh Vũ nhìn ông, thong dong nói, “Mộ Thừa, cậu của con, suốt bốn năm qua luôn giúp đỡ Tô Nhiễm, cậu ấy yêu Tô Nhiễm. Nếu ba thật sự làm hại Tô Nhiễm, thì không chỉ đơn giản là tổn thương một mình cô ấy, mà còn thương tổn con, Mộ Thừa, và mẹ.”
“Các, các người…” Lệ Thiên vốn không biết điều này, nghe lời này ông kinh ngạc vô cùng, hồi lâu sau ông đập mạnh lên bàn, căm phẫn nói: “Sai lầm, đúng là sai lầm thái quá.”
Lệ Minh Vũ đến trước mặt Lệ Thiên, ánh mắt điềm tĩnh chất chứa sự chân thành…
“Chuyện này hãy để một mình con. Con hận nhà họ Tô, nhưng con sẽ dùng cách của mình để đạt mục đích. Đồng thời…” Nói đoạn, vẻ chăm chú và nghiêm túc trong mắt anh càng nồng đậm, “Nếu vụ án của Đinh Minh Khải bị khui ra, con sẽ gánh chịu tất cả. Cái con muốn rất đơn giản, con chỉ hy vọng ba mẹ sống vui vẻ bình an.”
Bả vai Lệ Thiên run run, giọng ông thều thào: “Không thể, ba không thể để con làm vậy, ba không thể có lỗi với lão Cố. Minh Vũ, kể từ lúc bắt đầu, chúng ta đã được định trước sẽ không còn hạnh phúc.”
“Một mình con đủ rồi. Dẫu con chỉ mới biết một chút mùi vị của hạnh phúc, nhưng con thấy đủ rồi.” Lệ Minh Vũ cười bình thản, vỗ vai Lệ Thiên, rồi không nói tiếng nào quay người bỏ đi.
“Minh Vũ…” Phía sau là giọng nói yêu thương của Lệ Thiên.