Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau


“Anh mà chết trong tay em thì kiếp sau kiểu gì cũng phải tìm được em, bắt làm vợ anh, hầu hạ anh suốt đời để trả nợ!” Kỷ Đông Nham nói như đùa như thật. Anh nhanh chóng đi tới bên người đàn ông còn lại cũng lăn ra đất, lần mò tìm khẩu súng thứ hai ra, cầm chắc trong tay.
Tố Diệp nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay anh, trái tim bắt đầu đập thình thịch. Kỷ Đông Nham bước lên, kéo cổ tay cô, nói khẽ: “Kẻ nào muốn lấy mạng em, em không được nhân từ, đi theo anh!”
Bước chân Tố Diệp có phần loạng choạng. Cảm giác hoảng sợ trong lòng cô không kém gì lúc ở Nam Phi, khi cô cầm súng bắn vào gã đàn ông chuẩn bị lấy mạng Niên Bách Ngạn. Lúc đó cô mất hết bình tĩnh, tay không ngừng run lên, đầu óc trống rỗng, chỉ biết nhìn Niên Bách Ngạn và lẩm bẩm: Em giết người rồi…
Nhưng hiện thực không cho phép cô nghĩ nhiều. Kỷ Đông Nham đã dẫn cô đi tới hành lang. Tận cùng của hành lang dài ngoằng, ngọn đèn trắng tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, chết chóc. Trong không khí lan tỏa một sự bất an và nguy hiểm. Có tiếng người uống rượu, trò chuyện, tạp nhãm và hỗn loạn, giọng nói cũng rất lớn. Quả nhiên là một toán người. Nhìn khí thế này, số lượng người còn vượt xa khi ở Nam Phi.
Tố Diệp đổ mồ hôi, tim không ngừng đập điên cuồng, như một con gà sắp tắt thở vẫn còn giãy giụa loạn lên. Thực tế là trong lòng cô giấu một con dao găm, một tay cầm chắc một khẩu súng, tay kia nắm chặt tay Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp có thể cảm nhận được bàn tay của Kỷ Đông Nham cũng ra sức ghì chặt tay cô bằng một nguồn sức mạnh kiên định không rời. Tố Diệp ngước mắt nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham của giờ phút này không còn cười đùa toe toét như mọi ngày nữa. Gương mặt anh tuấn hơi nghiêng viết đầy sự nghiêm túc và cảnh giác. Anh mím chặt môi, cằm cũng căng ra thẳng tuột. Trên đó có mấy sợi râu mới mọc. Hình ảnh của anh như vậy, Tố Diệp không thường thấy.
Vì chưa từng yêu nhau, chưa từng sống chung dưới một mái nhà, Kỷ Đông Nham mà cô nhìn thấy lúc nào cũng gọn gàng, tề chỉnh, giống như ban đầu khi cô yêu Niên Bách Ngạn. Chỉ tới khi về sống cùng Niên Bách Ngạn cô mới biết, anh cũng có lúc lôi thôi, xộc xệch, cũng có khi say bí tỉ rồi nói năng linh tinh, mới biết sáng nào anh cũng phải cạo râu nếu không râu sẽ mọc dài tới cằm.
Không hiểu sao, cô cảm thấy Kỷ Đông Nham của giờ phút này còn chân thực hơn bình thường.
Biết đâu…
Nếu cô chưa từng gặp Niên Bách Ngạn, chưa từng xuất hiện trong quán bar đó, chưa từng ngã vào lòng Niên Bách Ngạn…
Có lẽ…
Nếu thời gian, không gian thay đổi, nếu trên đời này chỉ có một mình Kỷ Đông Nham, không có một Niên Bách Ngạn ngang sức ngang tài với Kỷ Đông Nham, từ đầu tới cuối chỉ có một mình Kỷ Đông Nham.
Vậy thì, cô sẽ yêu người đàn ông này.

Phải, vào khoảnh khắc này cô dám chắc chắn như thế.
Giống như bây giờ đây, hai người nắm chặt tay nhau, hai trái tim hoàn toàn buộc lại với nhau.
Chỉ có điều, Tố Diệp biết rõ cô đang áy náy. Nếu không phải vì cô, hôm nay Kỷ Đông Nham đã không phải tình cảnh nguy hiểm này. Cô rất muốn nói một tiếng xin lỗi với anh, xin lỗi anh từ đầu tới cuối vẫn chân thành yêu cô như thế, xin lỗi anh đến tận bây giờ còn bị cô liên lụy, xin lỗi anh rằng cả đời này đã định trước cô sẽ phải có lỗi với anh, phụ tình cảm của anh.
Ba tiếng “xin lỗi anh” ấy cứ xoay vòng trong cổ họng, giữa răng và lưỡi nhưng chần chừ mãi cô vẫn không thể lên tiếng. Cô cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh, càng lúc trái tim càng thắt lại. Cô há miệng, khẽ khàng lên tiếng nhưng lại chỉ hỏi được một câu: “Chúng ta sẽ chết sao?”
Thanh âm rất nhỏ, gần như chỉ còn tiếng thở, vậy mà Kỷ Đông Nham nghe thấy. Anh quay đầu nhìn cô. Có một khoảnh khắc, một tình cảm rõ ràng ánh lên trong mắt anh, nhưng rồi lại bị anh đè xuống. Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô, nhấn mạnh từng chữ: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
Câu nói ấy khiến cổ họng cô hơi tắc nghẹn.
Kỷ Đông Nham càng nắm tay cô gắt gao, lưng dựa vào vách tường. Khi đi qua căn phòng ồn ào, anh ra hiệu cho cô cẩn thận, sau đó dắt cô hơi khom người xuống, nhảy ra ngoài từng chút một qua cửa sổ.
Cách đó không xa chính là cửa ra vào, bên ngoài có ánh trăng quen thuộc.
Tố Diệp chưa bao giờ chờ đợi ánh trăng đến thế, cũng chưa bao giờ cảm thấy thứ ánh sáng này lại thân thiết với mình như hôm nay. Cánh cửa được Kỷ Đông Nham cố gắng mở ra một cách nhẹ nhàng nhất. Có lẽ những kẻ bên trong không ngờ rằng hai người họ lại bỏ trốn nên cửa không hề có khóa.
Khoảnh khắc sau cùng khi thoát ra khỏi căn nhà, Tố Diệp rất muốn hét to lên một tiếng, rất muốn được thoải mái hít thở bầu không khí thanh mát đêm trăng. Nhưng lúc này vẫn chưa thể buông lỏng được.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Đông Nham đã kéo cô vào một bụi rậm. Hai người ngã xuống đất. Cỏ dại mọc cao che chặt bóng hai người họ. Chẳng mấy chốc đã có ba người vừa nói vừa cười đi ngang qua bên đó rồi đi vào căn nhà.
Tố Diệp còn chưa hết hoảng hồn. Cô nằm im không nhúc nhích trên mặt đất. Cô có thể cảm nhận được những viên đá trên mặt đất cọ vào lưng đau đớn, muốn động đậy nhưng lại không dám. Kỷ Đông Nham đè lên người cô, sợ cô lên tiếng anh còn giơ tay bịt chặt miệng cô lại, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.
Hai người họ từ đầu tới cuối phải duy trì tư thế này, không được phép khinh suất.
Vì không những Kỷ Đông Nham nhìn rõ hoàn cảnh trước mặt mà đến cả Tố Diệp đang nấp trong lùm cây bị Kỷ Đông Nham đè lên cũng nhìn rất rõ. Nơi đây quả thực không còn là Đại Áo nữa, mà giống một khu ngoại ô hơn. Một nơi rất hoang vắng, giống như một mảnh đất không người đã bị Thượng đế bỏ quên, để rồi yêu ma tới tiếp quản. Những cây cổ thụ khô cằn nối với nhau thành từng mảng. Chỉ thi thoảng có những cây vẫn còn lơ thơ vài chiếc lá, nghênh đón sự tấn công của gió thu và cuối cùng vẫn phiêu linh trong mảnh đất hoang dại này.
Vị trí của họ bây giờ, cỏ mọc tới tận eo, xanh vàng nối tiếp. Nhưng qua kẽ hở giữa những ngọn cỏ, sau khi đã quen với bóng tối, họ có thể nhìn rõ xa gần đều có người đang đi lại. Chúng đều mặc một loại đồng phục thống nhất, dưới chân đều là đôi bốt đen mang hàm ý đặc biệt, trong tay cầm súng.
Chúng đang tuần tra, lại như đang chờ đợi điều gì đó.
Tố Diệp nhìn kỹ. Chỉ riêng số lượng người cô đếm được đã vào khoảng hơn hai mươi người. Cõi lòng cô lạnh toát. Đông người như vậy, cô và Kỷ Đông Nham làm sao thoát ra được? Chưa nói tới chuyện trong tay chúng có súng, chỉ cần đám người này xông tới một người đấm một cái, họ đã đủ nguy hiểm. Lần này cô thật sự hại chết Kỷ Đông Nham rồi.
“Kỳ lạ thật!” Kỷ Đông Nham hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm về những người phía xa, nói một câu.
Tố Diệp nhìn anh.
Anh quan sát rất tỉ mỉ, nhíu mày: “Đám người này giống lính đánh thuê!”
Tố Diệp choáng váng!
Cô có cần phải quan trọng đến vậy không, cần phái cả lính đánh thuê tới trông giữ cô?
“Em tự nghĩ là trình độ võ thuật của em chưa đạt tới cảnh giới của Đông Phương Bất Bại chứ?” Họ thật sự muốn đối phó với một người con gái yếu ớt như cô sao? Hay đã thật sự coi cô là một cao thủ võ lâm có sức mạnh vô địch?
Kỷ Đông Nham càng nhíu mày chặt hơn. Anh lo ngay ngáy: “E rằng người chúng muốn đối phó không phải em, em chỉ là mồi nhử thôi!”
Câu nói ấy lọt vào tai Tố Diệp như có một cây kim đâm thẳng vào tai cô. Ngay sau đó trong đầu cô vang lên một tiếng nổ. Cô cuộn chặt tay lại, sự bất an trong lòng bắt đầu lan rộng.
Kỷ Đông Nham nói không sai. Nếu chỉ để đối phó một mình cô thì không cần nhiều người. Một người đàn ông lực lượng với súng ống trong tay là quá đủ rồi, hà tất phải huy động quần chúng như vậy? Họ nhất định có ý đồ khác.

Nếu cô thật sự là mồi nhử như Kỷ Đông Nham nói thì người mà chúng đợi chắc chắn là Niên Bách Ngạn!
Tố Diệp cảm thấy toàn thân lạnh như băng, giọng nói hơi run rẩy: “Nhưng mà có cần nhiều người vậy không?”
“Niên Bách Ngạn chắc chắn sẽ không tới một mình. Nếu lần trước ở Nam Phi cũng là đám người này, vậy thì lần này chúng sẽ tăng thêm quân số.” Kỷ Đông Nham hạ thấp giọng: “Còn nữa, đối phương đều là lính đánh thuê, tại sao khả năng trông giữ người lại tệ đến vậy? Đến cửa cũng không khóa? Rất có thể bọn chúng định diễn màn kịch gậy ông đập lưng ông. Nếu anh đoán không nhầm, chúng nhất định sẽ để lại manh mối cho Niên Bách Ngạn, giúp cậu ấy có thể thuận lợi tìm tới đây.”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Niên Bách Ngạn không thể tới đây, anh ấy tuyệt đối không thể đến đây được!” Tố Diệp gấp gáp.
Cô nhớ lại lúc ở Nam Phi. Đó là lần đầu tiên cô trải qua một trận mưa bom bão đạn. Cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy mạng người rẻ mạt tới vậy. Họ sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm mất mạng bất kỳ lúc nào, cũng có thể mất đi Niên Bách Ngạn bất kỳ lúc nào.
Không, cô không muốn như vậy.
Nếu sinh mạng chỉ được chọn một trong hai, vậy thì cô tình nguyện người được sống tiếp là Niên Bách Ngạn.
Kỷ Đông Nham suy nghĩ, hạ giọng nói: “Chúng ta phải cố gắng chạy xa một chút. Nếu kẻ địch ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối thì cho dù Niên Bách Ngạn có tới đây thật, vậy thì chúng ta cũng không đến mức trở thành điểm yếu có thể uy hiếp đến cậu ấy.”
Tố Diệp liên tiếp gật đầu.
“Đi thôi!” Kỷ Đông Nham từ từ nhích cơ thể ra, rồi kéo tay cô.
Hai người qua xuyên qua bụi rậm, cố gắng để hành tung của mình thật lặng lẽ. Tố Diệp đi bên cạnh anh, nhưng trái tim thì đã bay xa ngàn dặm. Cô không biết đây là đâu, không biết mình cách Niên Bách Ngạn bao xa. Cô chỉ hy vọng anh đừng tới, tuyệt đối đừng tới.
Cô muốn khóc, nước mắt đã vòng quanh trong hốc mắt nhưng lại bị cô kiên quyết ép trở về.
Cô tự nhủ với lòng mình: Tố Diệp! Mày không được khóc! Mày khóc tức là mày nhận thua, tức là mày sợ hãi!
Phía trước là một cây cổ thụ, hơi đổ nghiêng như một thần chết, như điềm báo cho bầu không khí hoang lạnh và chết chóc ở nơi đây. Thi thoảng còn có quạ bay ngang qua, rồi đậu lại trên cành cây, cất tiếng kêu quang quác, cực kỳ chói tai.
Tố Diệp vô thức rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh trăng. Cô kinh hoàng. Trên cành cây có tới chục con quạ, tất cả đều đen xì xì, đậu lên đó, nhìn chằm chằm vào họ.
“Kỷ Đông Nham…” Cô bất giác gọi tên anh.
Kỷ Đông Nham ngẩng đầu lên nhì.
Nhưng đúng lúc ấy, lũ quạ lại xáo xác bay hết đi.
Tố Diệp đang cảm thấy kỳ lạ bỗng nghe thấy Kỷ Đông Nham nói một tiếng “Cẩn thận!”, ngay sau đó anh đẩy cô tới bên một cái cây. Một giây sau, có đạn bắn trúng bên cạnh. Cô hoảng hốt, Kỷ Đông Nham kéo cô ra sau một gốc cây khác.
Cái cây này xù xì, bằng vòng ôm của khoảng ba, bốn người, tạm thời trở thành nơi ẩn nấp của họ. Không xa vọng tới tiếng người la hét: “Chúng chạy rồi! Ở trong rừng đó, đuổi theo!”
Kỷ Đông Nham thò đầu ra, nhìn không rời mắt về hướng bỗng nhiên sáng rực lên cách đó không xa. Anh lên đạn cho khẩu súng. Tố Diệp cảm thấy huyết mạch của mình đều đang chảy ngược. Cô thề rằng, nếu lần này có thể bình yên sống sót, cô nhất định sẽ cảm tạ các vị thần linh đã phù hộ, cũng sẽ trân trọng mỗi giây một phút được sống bình yên.
Cô cắn chặt răng, bàn tay cầm súng vẫn run lẩy bẩy.
Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Sợ sao?”
Cô sợ chứ!
Có ai có thể bình tĩnh được khi đối mặt với đám lính thuê đằng đằng sát khí kia? Ai đối mặt với cái chết lại vẫn có thể nói cười vui vẻ được? Nhưng… Tố Diệp siết chặt tay lại, lắc đầu: “Không sợ!”

Lúc này chỉ còn lại cô và Kỷ Đông Nham. Nếu cô sợ thì nguồn sức mạnh cuối cùng chống đỡ Kỷ Đông Nham cũng không còn nữa.
Kỷ Đông Nham nhìn cô, ánh mắt nặng nề, nhưng anh bất ngờ bật cười. Anh giơ tay vòng qua đầu cô, đặt thẳng lên trán cô một nụ hôn, rất lâu, đầy lưu luyến, lại giống như lời từ biệt. Trước khi buông cô ra, anh thì thầm bên tai cô một câu: Anh yêu em!
Trái tim Tố Diệp chấn động mạnh mẽ.
“Thế nên anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.” Anh buông cô ra, nhưng ánh mắt vẫn còn quyến luyến. Anh khẽ nói: “Lát nữa em phải tìm thời cơ, chạy được thì phải chạy. Anh sẽ kéo dài thời gian. Đây là rừng hoang, nhưng có những cành cây bị vết xe lăn qua, chứng tỏ phía trước chắc chắn có đường.”
Tố Diệp nghẹn ngào, ra sức lắc đầu: “Không! Em không thể bỏ lại anh được!”
Một tiếng súng vang lên, Kỷ Đông Nham ôm lấy đầu cô. Anh không nói nhiều nữa, cứ thế kéo tay cô chạy về phía trước. Ánh đèn đó càng lúc càng gần. Tiếng súng vang dội, làm kinh động tất cả chim chóc trong rừng.
“Mau trốn vào bụi cây!” Kỷ Đông Nham ra lệnh.
Tố Diệp biết anh định một mình dụ đám người kia. Cô lắc đầu nói không. Kỷ Đông Nham giận dữ, quát lên với cô: “Em không muốn gặp Niên Bách Ngạn nữa phải không? Mau trốn đi cho anh!”
Đám lính kia đuổi theo rất nhanh. Chúng giơ súng về phía này. Kỷ Đông Nham nhanh mắt nhanh tay, ngay sau đó anh bóp cò.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Chạy!” Thấy bên này cũng không còn an toàn nữa, Kỷ Đông Nham bèn kéo Tố Diệp chạy về phía trước.
Hai bên chính thức bắn nhau.
Chỉ có điều một bên là một nhóm người, một người chỉ có hai người họ, hai cây súng với hai mươi viên đạn.
Mùi thuốc súng nồng nặc ngập tràn khu rừng, Tố Diệp căm ghét thứ mùi này.
Kỷ Đông Nham bắn rất chuẩn, không viên đạn nào lãng phí. Nhưng cho dù anh có bắn chuẩn thì đã sao? Anh không phải thần tiên, không có tiên pháp, khi hết đạn thì cũng sẽ phải gặp nguy hiểm.
Đánh nhau với đám người đó sao? Chúng chỉ dí súng vào bạn mà thôi.
Lúc viên đạn cuối cùng bắn ra cũng là lúc Tố Diệp tuyệt vọng. Bỗng nhiên ở phía xa có thứ gì nổ tung, ngay sau đó lửa hừng hực bốn bề. Có tiếng súng máy bắn phá, và liên tiếp những tiếng kêu vang trời.
Kỷ Đông Nham và Tố Diệp cùng nhìn về phía sau, bỗng thấy mấy chiếc xe bọc thép lăn về phía này. Trên xe có người đang đứng, trong tay cầm súng máy, quét về phía đám lính đánh thuê bên này.
Chân Tố Diệp lập tức mềm nhũn. Cô ngồi sụp xuống đất. Trực giác cho cô biết, Niên Bách Ngạn tới rồi.
Chính Kỷ Đông Nham cũng trả lời câu hỏi của cô. Anh thu súng lại, kéo Tố Diệp còn đang ngây ngốc vào một lùm cây, nhìn về phía cuộc giao tranh cách đó không xa, khẽ nói một câu: “Cậu ấy vẫn tới!”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!