"Cố tổng, em còn chưa làm xong việc sao? Anh đã sắp cho muỗi ăn no rồi! "
Vị trí của Tư Thị được lựa chọn rất tốt, xung quanh là cây cối xanh tươi, dù là mùa hè cũng mát mẻ lạ thường.
Điều xấu duy nhất là có rất nhiều muỗi.
Nguyễn Thiên nhìn trên cánh tay mình nốt lớn nhỏ đỏ ửng, muốn khóc.
“Em sắp xong rồi, thật đấy!”
Cố Nam Hương ước gì bây giờ cô có khả năng nhân bản chính mình, nhìn những tài liệu này mắt cô gần như nhòe đi.
“Ngoan ngoãn ngồi đợi chút, đừng gọi nữa, gọi một lần sẽ lãng phí thời gian.”
Nguyễn Thiên dường như đang căn thời gian để thực hiện cuộc gọi, cứ sau vài phút lại gọi.
“Được, nhanh lên, nếu không Manh Manh sẽ làm anh phiền chết rồi.”
Không phải anh ta muốn gọi Cố Nam Hương không ngừng, tất cả đều là do cô bé Tiểu Manh ra lệnh.
Nếu anh không gọi, đứa trẻ sẽ nhìn anh ta với ánh mắt oán hận, sau đó gửi tin nhắn thoại cho Tú Tú, nói đủ thứ chuyện không hay về anh ta từ trong ra ngoài. Nguyễn Thiên nghe thấy như vậy da đầu ngứa ran.
“Biết rồi, như thế đi!.”
Cố Nam Hương đặt điện thoại xuống, vặn cổ, ngồi cả ngày và toàn thân đau nhức.
Một cô gái ngồi đối diện với cô nhìn cô đặt điện thoại xuống, sau đó đưa một tài liệu cho cô: “Bạn trai của cô có đang dục cô về phải không?”
Cố Nam Hương cả ngày mệt mỏi không muốn nói nhiều nên trả lời bừa bãi.
“Bạn trai của cô thật sự rất quấn người, không ngừng gọi điện thoại cho cô, xem ra giữa hai người quan hệ rất tốt.”
“Tạm ổn.”
Cố Nam Hương cầm lấy trong tay Lina: “Đây có phải là tài liệu cuối cùng được xử lý vào hôm nay không?”
“Đúng vậy, làm xong là có thể rời đi.”
Khi đến giờ tan sở, giọng điệu của cô gái cũng tràn ngập niềm vui.
“Được, kiên trì thôi.”
Sau khi sinh, cô cảm thấy đau lưng khi ngồi lâu. Trước đây cô đã không nhận thấy nhưng nó đã trở nên ngày càng rõ ràng hơn trong thời gian gần đây.
“Ừm nhanh lên, không quấy rầy cô cùng bạn trai nhỏ của cô nữa.”
Cố Nam Hương không trả lời, côcúi đầu và bận rộn với những thứ trong tay.
Nhìn….nhìn, nhìn. Cô cảm thấy hơi lạnh. Không biết có phải nhiệt độ điều hòa quá thấp hay không, Cố Nam Hương ngẩng đầu nhìn điều hòa.
Lạ lùng!?
Cố Nam Hương chạm vào cánh tay mình, và khi cô quay đầu lại, một bóng người đi ngang qua cô.Cô hoàn toàn không nhận thấy.
Chu Từ dán nhãn tài liệu cuối cùng và định đưa nó cho Tư Bắc Thần khi anh ấy bước ra ngoài.
“Tan làm”
“Cái gì?”
Chu Từ cảm thấy mình nghe lầm, suốt đêm chuẩn bị cho một trận quyết chiến. Tư Bắc Thần không lặp lại chỉ bước đi. Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Chu Từ không thể hoàn hồn trong một lúc.
Nhìn thấy Tư Bắc Thần sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, Chu Từ vội vàng nhấc gót đuổi theo.
Đứng sau lưng Tư Bắc Thần, Chu Từ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh với đôi mắt lấp lánh, tại sao trước đây anh ta không cảm thấy Tư tổng đẹp trai như vậy?!
Không phải tăng ca! Ai chẳng thấy vui!!
Chẳng lẽ Tư Tịch cũng cảm thấy gần đây mình cũng không có nghỉ ngơi tốt sao?
Theo suy nghĩ của Chu Từ, thang máy đã lên đến tầng hai. Cửa vừa mở ra, Tư Bắc Thần liền đi ra ngoài Chu Từ theo sát sau.
Đột nhiên, Tư Bắc Thần dừng lại, Chu Từ không chú ý va vào lưng anh.
Sống mũi mỏng manh lập tức phản chiếu sự đau đớn cho anh ta nước mắt không ngừng lăn dài trong hốc mắt của Chu Từ
Tư Bắc Thần nhất định là sắt thép, làm sao vừa mới va vào nhẹ như vậy, liền đau như vậy!
“Chu Từ.”
“Có”
Cậu ta gần như không kìm được cảm giác muốn khóc.
“Tôi có khuynh hướng tình dục bình thường!”
“Cái gì?” Chu Từ khó hiểu.
Tư Bắc Thần đưa ra một lời giải thích hiếm có, “Sau khi làm việc, vẫn là hãy tìm một người phụ nữ để yêu đi. Tôi không thích mọi người nhìn tôi với ánh mắt như vậy…Đặc biệt là đàn ông!”
“…” Chu Từ chết lặng
Chủ tịch của anh dường như đã hiểu lầm!
Chu Từ vội vàng giải thích nhưng Tư Bắc Thần đã rời đi vì anh ấy không định nghe lời giải thích của anh ta.
Chu Từ lại chết lặng.
Làm sao mình có thể có khuynh hướng tình dục bất thường?!
Nhưng Tư Bắc Thần không muốn nghe, cũng không giải thích được."Tư tổng, anh đi đâu?"Chu Từ khổ sở hỏi.
“Trở về nhà cũ đi”
Cho lão phu nhân một lời khuyên, hắn vừa muốn dò xét thái độ của bọn họ đối với Tư Ngọc Tinh, nếu không bảo vệ hắn thì trực tiếp ra tay.
“Vâng.”
Xe nhanh chóng lái ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, khi đi qua cổng công ty, Tư Bắc Thần nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Dừng”
Chu Từ vội vàng dừng lại và quay sang nhìn Tư Bắc Thần
Theo tầm nhìn của Tư Bắc Thần, anh nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Anh thấy Cố Nam Hương lao vào vòng tay của một người đàn ông, rồi bước ra khỏi vòng tay của người đàn ông đó, vừa nói vừa cười.
Chu Từ im lặng nhìn đi chỗ khác bình tĩnh tắt điều hòa.
Bây giờ nhiệt độ trong xe khá lạnh, anh sợ bật điều hòa sẽ bị cảm lạnh.
Tư Bắc Thần đã thay đổi thói quen thường ngày của mình, thay vì lạnh lùng, anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười nửa miệng.
Chu Từ nghĩ, nếu ánh mắt thật sự có thể biến thành dao, hai người cách đó không xa đã chết 800 lần rồi.
“Vẫn còn chưa lái xe, cậu dừng xe ở đây làm gì ở đây?”
Chu Từ tê liệt đạp chân ga. Anh ta biết rằng mình là người đầu tiên trở thành bia đỡ đạn.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi,không ai có thể nghĩ rằng Tư Bắc Thần sẽ ở lại.
Cố Nam Hương đỡ cánh tay của Nguyễn Thiên và lắc chân trái để giảm đau ở mắt cá chân.
“Cố tổng, em làm việc lâu như vậy rồi, đừng kích động quá. Anh xem, hiện tại không sao rồi, mắt cá chân của em bị bong gân rồi, nếu anh không kịp thời đỡ em, em có thể sẽ ngã bốn lần.”
“Đứng lên, ngày mai bạn sẽ xuất hiện đầu tiên trên tiêu đề của công ty.”
“Đi đi, em đau chết đi được, anh còn giễu cợt em
Cẩn thận em để Tú Tú đến xử lý anh. "
“Đừng, anh sợ rồi, lão tổ tông lên xe đi, hai đứa nhỏ của em chờ em đến ngủ say.”
Sau đó, Nguyễn Thiên giúp Cố Nam Hương lên xe.
Bốn người rời đi
“Hôm nay em vẫn phải ở khách sạn một đêm, ngày mai anh sẽ thu xếp hết mọi thứ có thể dọn vào ở.”
“Được, cám vất vả rồi.”
Nguyễn Thiên nhún vai, “Có thể làm việc cho mỹ nhân là vinh hạnh của tôi.”
“Đừng chọc nữa.” Cố Nam Hương trợn tròn mắt, “Nghe nói anh không cho Tú Tú qua đây, vì sao?”
“Hai người chúng ta đi rồi, Tú Tú cũng đi. Nếu Tú Tú lại đi, sợ là ở đó sẽ có động tĩnh không nhỏ.”
"Cố Nam Hương cười nói, “Bọn hắn đè nén lâu như vậy, trong bụng khả năng có những ý tưởng kì quái không ít.”
Nguyễn Thiên nghĩ rằng Cố Nam Hương không có tâm trạng để đối phó với họ.