Cố Thanh Thanh theo bản năng muốn từ chối. Sao cô ta có thể để Cố Nam Hương quay lại được. Nếu 2 bên nói ra tất cả bí mật những việc cô ta cố tình che dấu bị lộ thì sao?
Cố Thanh Thanh sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng nếu cô ta không đồng ý...sẽ khiến lão phu nhân nhà họ Tư nghi ngờ hình ảnh mà cô ta gây dựng từ trước đây. Cố Thanh Thanh nghĩ nghĩ, sau đó đồng ý nhưng lại lảng tránh vài câu:" Bà Nội, cháu cũng muốn hỏi ý kiến của chị ấy, bà biết chị ấy...."
" Cháu đã không gặp chị ấy nhiều năm như vậy rồi, tính tình cũng thay đổi hơn nữa nhiều năm như vậy không trở về nên cháu không chắc chị ấy có thể đồng ý quay trở về hay không. Chưa kể lúc chị ấy gả đi cũng không vui lắm khi về nhà họ Tư."Cố Thanh Thanh cố ý châm lửa.
" Còn về phần Mộ Băng, nếu thật sự chị thương thằng bé thật thì tại sao nhiều năm như vậy không có tin tức gì, cháu sẽ cố gắng hết sức khuyên nhủ chị ấy không biết chị ấy có thể đồng ý không."
Nghe Cố Thanh Thanh nói xong, bà Tư không khỏi thở dài:"'Đúng vậy nếu như con bé thật sự quân tâm đến Mộ Băng, vì sao nhiều năm như vậy lại không có tin tức?".
" Chỉ là...dù sao vẫn cần cố gắng."
" Bà yên tâm đi, cháu sẽ cùng chị thương lượng một chút khi chị ấy đồng ý cháu sẽ báo với bà."
Sau khi tạm biết bà Tư, Cố Thanh Thanh giả vờ đến thăm Tư Mộ Băng một lần nữa
Nghĩ đến lần trước thái độ đối đầu với mình của cậu bé cũng rất tốt, tuy không nhiệt tình nhưng cũng không còn bộ mặt lạnh lùng như xưa.
Trước đây Cố Thanh Thanh luôn cảm thấy thất vọng với Tư Mộ Băng. Bố của cậu bé lạnh lùng cũng không sai, nhưng lại có con trai cùng huyết thống với nhau thì ngay cả tính cách cũng giống nhau, giống như lớp băng dày không thể tan chảy nó chỉ có thể khiến người khác đông cứng lại...
Nhưng dù khó khăn đến đâu cô ta vẫn muốn chấp nhận thử thách này. Nếu muốn có cơ hội được leo lên cành cao cô ta phải được Tư Mộ Băng chấp nhận. Nếu không để làm được mẹ kế cũng không dễ dàng như vậy....
Trong thời gian suy nghĩ, cô ta cũng đã bước đến sân sau trên tay là túi hoa quả. Tư gia có diện tích rất lớn, hậu viện không chỉ có hoa mà còn có sân tennis là Tư Mộ Băng có sở thích này nên đã được cho xây dựng ở đây.
Tư Bắc Thần đã mời một huấn luyện viêm chuyên nghiệp từ nước ngoài về để hướng dẫn Tư Mộ Băng tập luyện hàng tuần. Có thể nói Tư gia không thiếu tiền việc thuê một người đến dạy đã là con số trên trời rồi.
Trên sân đấu cậu bé mồ hôi nhễ nhại cầm vợt
Cố Thanh Thanh đi tới cười nói:" Mộ Băng! Dì đến thăm con." Cô ta có một nụ cười vô cùng nhiệt tình.
" Lần trước Tư Mộ Băng đối với mình thái độ đã thay đổi, lần này nhất định tốt hơn!".
Tuy nhiên tất cả sự nhiệt tình của Cố Thanh Thanh đã bị dập tắt bởi vẻ mặt lạnh lùng của cậu bé, cậu bé không kiên nhẫn cau mày:" Ai cho dì vào đây?".
Gần đây ở bên cạnh Cố Thanh Thanh, sự thay đổi của Tư Mộ Băng rất lớn, cậu bé nói nhiều hơn, đương nhiên là giọng điệu vẫn ngắn gọn vì cậu bé không thích dài dòng.
Cố Thanh Thanh nụ cười cứng ngắc:"...Dì thấy cin vất vả tập luyện cho nên mới đem trái cây đến cho con."
" Không cần! Cảm ơn".
Thấy Cố Thanh Thanh chuẩn bị bước vào sân, Tư Mộ Băng nghiêm mặt ngăn lại:" Dì à, giày cao gót của dì không được phép vào sân."
Cố Thanh Thanh không thể giữ nổi sự bình tĩnh trên khuôn mặt, cô ta rất tức giận trong lòng.:"Thằng nhóc vô tâm này! Cô ta đã ở bên nó lâu như vậy dùng mọi cách để lấy lòng mà nó vẫn đối xử với cô như vậy".
Dối cuộc cô ta vẫn là dì của thằng bé!. Cố Thanh Thanh cũng nổi giận:" Làm sao con có thể nói chuyện với dì như vậy? Tất cả mọi người đều có thể thấy trong những năm nay dì đối với con tốt thế nào. Tại sao lúc nào con cũng lạnh lùng với dì như vậy?"
Cậu bé lạnh lùng giật giật khoé miệng.:' Tốt như thế nào? Có được hay không mà luôn nói với tôi rằng tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi và tôi không có mẹ."
Cố Thanh Thanh đồng tử giãn ra, cô ta không nghĩ tới chính mình tùy tiện nói vài câu mà lại bị Tư Mộ Băng nhớ kỹ như vậy...
" Dì nói tuy rằng có chút.... nhưng thực tế đó cũng chính là sự thật...."
Tư Mộ Băng chế nhạo nhưng không vạch trần Cố Thanh Thanh. Cậu bé có thể chắc chắn rằng mẹ không bỏ rơi mình trong những ngày tháng tiếp xúc với mẹ. Cậu bé thậm chí đã phát hiện ra được bí mật. Đó là mẹ.... không hề biết có sự tồn tại của cậu bé trên thế giới này. Nó có thể được giải thích cho việc lý do rời đi rất kỳ lạ còn về lý do rời đi cụ thể cậu bé cũng chưa hiểu được.
Nhưng cậu bé tin sớm muộn cậu bé cũng có thể hiểu ra thôi!
Về phần người dì này cả ngày nói với cậu rằng mẹ không muốn cậu bé, tuy còn nhỏ nhưng cậu bé cũng có khả năng cảm nhận tình cảm rất mạnh. Tư Mộ Băng có thể nhìn thấy được sự ghê tởm và ghen tị không thể che dấu của người dì này mỗi khi nhắc đến mẹ mình.
Mối quan hệ của bọn họ không tốt như dì ấy nói chút nào...Vì vậy có thể dì ta đã làm tất cả điều này vì có mục đích! Cho nên Tư Mộ Băng cản thấy vô cùng chán ghét đối với sự tồn tại của người dì này.
Cố Thanh Thanh lại nặn ra một nụ cười:" Con nghe dì nói, chuyện người lớn không đơn giản như vậy...Nhưng con phải tin rằng dù mẹ con có yêu con hay không thì dì vẫn rất yêu con và đối xử tốt với con như con ruột của mình vậy."
Cố ta nói với vẻ mặt nghẹn ngào như thể đã phải chịu một sự bất công. Một đứa trẻ. bình thường chắc chắn đã bị Cố Thanh Thanh thuyết phục và lừa dối rồi. Nhưng thật đáng tiếc người Cố Thanh Thanh phải đối mặt là Tư Mộ Băng người có chỉ số IQ cao ngất trời.
Nếu phải miêu tả biểu cảm trên khuôn mặt cậu bé, đó có lẽ là:" Nhìn mặt tôi xem tôi có muốn nghe không."
Cố Thanh Thanh giả vờ khóc một lúc lâu thấy cậu bé vẫn lạnh nhạt và thờ ơ đứng đó thì lại vô cùng xấu hổ và tức giận:" Quên đi, dì mệt rồi!Nếu con vô ơn như vậy thì dì cũng không còn gì để nói với con! dì đi đây."
Sau khi người dì phiền phức rời đi, Tư Mộ Băng tiếp tục nói với huấn luyện viên của mình bằng giọng Luân Đôn hết sức lưu loát:" Thầy, chúng ta tiếp tục đi..."
_______________
Cố Nam Hương cũng hết sức ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Cố Thanh Thanh.
" Cố Nam Hương, Tư lão phu nhân muốn chị trở về Tư gia họ biết chị đã quay trở lại và muốn gặp chị."
Có Thanh Thanh nói, sau đó hỏi lại: " Chị hẳn sẽ không đi gặp bọn họ chứ?"
Cố Nam Hương nghĩ đến ông bà của Tư Bắc Thần đối xử với cô rất tốt, nhớ lại những việc mà họ đã giúp cô trong quá khứ, trái tim cô dịu lại nhưng cô cũng biết rằng mình không thể đồng ya được.