Vấn đề này phải kể là vào lúc chiều. Khi đó Cố Nam Hương đang làm việc tại công ty và Nguyễn Thiên phụ trách đưa 2 đứa trẻ đi dạo.
Sau khi Nguyên Thiên trở về cùng cô, không phải xử lý chuyện của công ty, anh liền giúp cô chăm sóc 2 đứa nhỏ. Cố Nam Hương vốn muốn định thuê người trông trẻ, nhưng Nguyễn Thiên rất thích trẻ con, chúng nó lại thực sự ngoan ngoãn không gây rắc rối cho anh nên rất dễ chăm sóc.
Việc một nam thanh niên đưa 2 đứa trê đi dạo trong công viên là điều tương đối hiếm nên ngay khi xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Ngoài ra, hai đứa bé lại mặc những bộ quần áo rất đẹp trông ngoan ngoãn nên cũng có rất nhiều đứa trẻ muốn chơi với chúng.
Cô bé Manh Manh là người dễ bắt chuyện, không có bất kỳ ai, động vật nào trong bán kính 10km là cô bé không thể nói chuyện. Chỉ cần cô bé muốn nói chuyện thì sẽ rất dễ dàng tìm thấy cách trò chuyện nhanh chóng. Có lẽ bởi tài năng xã giao này, nên nhanh chóng đã thu hút lũ trẻ thích náo nhiệt.
Tư Mộ Băng ngồi một bên chán nản. Thật ra cậu bé không muốn ra mặt chút nào, nếu không phải em gái nhất quyết muốn cùng anh ở một chỗ, cậu bé cũng sẽ không phí thời gian ở một nơi như vậy.
Cậu bé không muốn chơi với họ một chút nào, cậu bé chỉ có thể nghiên cứu trò chơi hoặc lập trình của mình khi có thời gian.
Tring hoàn cảnh bình thường, nếu khi một đứa trẻ nhìn thấy đứa trẻ khác phớt lờ mình, nó chắc chắn sẽ không nói chuyện cùng. Nhưng khuôn mặt tuấn tú của Tư Mộ Băng dù chỉ mới 5 tuổi cũng quá hấp dẫn, khi lớn lên nhất định sẽ là một anh chàng đẹp trai. Dù sao thì gen của cha mẹ cậu bé cũng tốt như vậy.
Chỉ là khi ai đó nói một lời cậu bé thốt ra một lời
"Tiểu huynh đệ, chúng ta cùng chơi đi"
"KHÔNG".
Nói xong cậu bé còn lễ phép nói thêm:" Tôi đã có chuyện phải làm, xin lỗi."
Cô bé mềm mại dễ thương vẫn không chịu từ bỏ: "Cùng nhau chơi đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ, em dẫn anh đi cầu trượt, chúng ta có thể trao đổi đồ chơi cho nhau".
Cậu bé rất bình tĩnh nói:" Trẻ con".
Cậu bé chơi Sodoku, điều mà chỉ có học sinh trung học mới làm, vì vậy những đồ chơi này đối với cậu bé thực sự rất trẻ con.
Cô bé dễ thương lập tức oà khóc. Điều này đã thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh bao gồm cả ông bà của cô bé.
Người nhà cô bé chạy tới:" Làm sao vậy, sao cháu lại bắt nạt bảo bối nhà chúng ta."
Tư Mộ Băng lạnh lùng giải thích điều này, cô bé nắm lấy tay ông bà và nói:" Anh ấy không muốn chơi cùng con!".
Các bậc phụ huynh lúc này không nhịn được cười, lúc này mới hiểu ra không có chuyện bị bắt nạt, chỉ là do cậu bé lạnh lùng nên cô bé mới khóc vì cảm thấy tủi thân mà thôi...
Ông bà cũng ngượng ngùng xin lỗi và dắt tay cô bé đi. Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, không ai quan tâm nhưng không ngờ tối hôm đó người nhà của cô bé kia lại tìm tới cửa.
Không biết làm cách nào mà họ biết được khách sạn mà gia đình Cố Nam Hương ở đó. Sau đó cô mới nhận ra rằng khi cô bé Manh Manh chơi với những đứa trẻ khác, đã nhiệt tình kể cho họ biết gia đình cô bé ở đâu."
Sau đó, Cố Nam Hương phải giáo dục đặc biệt lại tiểu Manh Manh về vấn đề này, tuyệt đối không thể cho người khác biết địa chỉ nhà mình, đây là vấn đề riêng tư rất quan trọng, hơn nữa nó còn tiềm ẩn các nguy hiểm. Nhưng tất cả điều đó chỉ là để sau.
Lúc này đứa trẻ mặc váy công chúa bồng bềnh được bố mẹ dẫn đến khách sạn, hai bên gặp nhau ở sảnh khách sạn.
Cố Nam Hương bất lực nhìn, đặc biệt là đứa trẻ vẫn đang hỏi:" Con có thể nhìn anh trai không?Anh trai đâu ạ? Tại sao anh ấy vẫn chưa ra?"
Gia đình cô bé ăn mặc rất sang trọng nhất định cũng là những người giàu có. Họ cũng tôn trọng trong và thân thiện.
" Chào cô, hôm nay không phải con gái tôi chơi với con trai cô sao? Sau khi về nhà, con bé vẫn còn nghĩ ngợi...Nếu không để cô bé đi tìm anh trai nhỏ, con bé cứ khóc mãi."
Cố Nam Hương lau mồ hôi trên trán. Cô không bao giờ nghĩ được con trai của mình sẽ gặp rắc rối với kiểu tình yêu này vào một ngày nào đó.
Phải nói rằng Cố Nam Ninh tuy rất đẹp trai nhưng mỗi lần thằng bé khóc lại khiến các cô bé bỏ chạy. Nhưng Cố Nam Hương cũng chỉ nghĩ rằng trẻ em rất đơn giản có lẽ chúng cũng thích cái đẹp.
Người bạn nhỏ này chỉ nghĩ là anh trai rất đặc biệt vì vậy đã luôn nghĩ về Tư Mộ Băng và chỉ muốn làm bạn ấy chứ. không có ý gì khác.
" Để tôi đi hỏi Nam Ninh, xem thằng bé có đồng ý hay không".
Đứa bé vui vẻ nói:" Dì anh ấy tên Nam Ninh sao? Tên thật là đẹp."
Nhìn cô bé ngọt ngào này cố Nam Hương liền xoa đầu:" Đúng rồi, thằng bé tên là Cố Nam Ninh."
"Dì, cháu tên là Hạ Doanh Doanh, nếu hôm nay Nam Ninh không muốn chơi với cháu thì ngày mai cháu có thể đến tìm anh ấy.
Cố Nam Hương cũng không nỡ từ chối yêu cầu của một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Cố Nam Hương quay trở lại phòng:" Con có thể tự giải quyết vấn đề mà con gây ra, cô gái nhỏ đã đuổi theo con đến khách sạn nhà ta rồi."
Tư Mộ Băng nghiêm mặt cau mày:" Liên quan gì đến con? Con thậm chí còn không biết cô bé đó."Ấn tượng lớn nhất là cô bé này cũng thích khóc giống Cố Nam Ninh.
" Nhớ người tình cả một đời là như vậy..." Cố Nam Hương cố nín cười:" Nhưng con trai thì phải hành xử như một quý ông, cho dù con không thích cô bé đó thì cũng nên nói cho người ta biết rõ."
" Ồ " Thái độ vẫn như cũ
" Con phải khéo lên hơn một chút, đừng có quá đáng như vậy, được không?"
" Được " Mẹ nói cái gì cũng được, Tư Mộ Băng đều đồng ý.
Ở khách sạn cha mẹ của Hạ Doanh Doanh vẫn đang đợi. Bố của cô bé có việc nên phải đi làm, liền tránh qua một bên nghe điện thoại:" Tư tổng, thật xin lỗi vừa rồi tôi có chút việc gia đình...."
(Sodoku là trò chơi câu đố sắp xếp số dựa trên logic theo tổ hợp nha nha.)