Cố Nam Hương mất kiên nhẫn ngồi xuống: " Rốt cuộc muốn nói gì thì cô nói hết ra luôn đi, tôi thực sự không muốn lãng phí thời gian với cô"
Tối nay cô phải dành thời gian về nhà với 2 đứa nhỏ. Cô Nam Hương cảm thấy rất có lỗi vì đã mấy ngày rồi không thể ăn tối cùng chúng.
Cố Thanh Thanh nặn ra một nụ cười:" Em chỉ muốn hỏi là chị dự định ở lại bao lâu"
"Yên tâm đi". Cố Nam Hương liếc mắt nhìn cô ta:"Tôi sẽ không cùng Tư Bắc Thần hoà giải, cũng sẽ không ở lại nơi này quá lâu".
" Vậy tại sao lần này chị lại trở về".
"Đây là việc riêng của tôi, không liên quan đến cô cũng không liên quan đến hắn."
"Nhưng chị đã làm việc ở Tư thị thì sao?"
" Tại sao tôi làm việc ở Tư Thị là lí do của tôi, tôi không quan tâm đến chuyện của 2 người, nhưng tôi có thể khẳng định một điều tôi và Tư Bắc Thần đã kết thúc từ lâu rồi. Chuyện của anh ta từ nay về sau không liên quan đến tôi."
Cố Nam Hương cười khẩy:" Vì vậy nếu muốn có được anh ta thì cô phải tự mình nỗ lực đi".
Mãi khi bóng dáng của cô đi khuất, Hà Lan Phương mới lẩm bẩm:" Cô ta dường như đã thay đổi rất nhiều tring những năm qua...."
Trước đây Cố Nam Hương cũng cực kỳ thông minh và có tài hùng biện giỏi không giống như bây giờ khắp người toàn gai góc, bất cứ ai khi cố gắng đến gần cũng bị cô tấn công khủng khiếp.
Hơn nữa mức độ nguy hiểm của Cố Nam Hương đã vượt quá sức tưởng tượng. Cố Thanh Thanh cắn môi nói:" Con cũng nghĩ vậy".
Cố Thành không coi trọng khinh thường nói:" Phụ nữ các người luôn dễ hành động theo cảm tính. Cô ta có thể khác nhưng chỉ mới ra ngoài vài năm cũng chỉ học được vài kỹ năng lừa người thôi!."
Cố Nam Hương chạy về nhà rất nhanh, thấy 2 đứa trẻ đang ngồi trong phòng khách.
Một người vẽ một người chơi Lego. Hai đứa trẻ không làm phiền nhau nhưng dường như lại rất hiểu nhau chỉ có điều...biểu cảm trên khuôn mặt của bảo bảo hơi lạnh lùng quá, khuôn mặt băng giá không hề thay đổi.
Khoé miệng Cố Nam Hương cong lên, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ muốn phá hủy đi sự lạnh lùng của con trai vì vậy nhân lúc cậu bé không để ý liền hôn lên mặt con trai.
Sau đó là một trận rống lên:" Tiểu gia hoả này? Con trở về sao tianh cách đột nhiên lại thay đổi lớn như vậy chứ!"
Tư Mộ Băng khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng tai lại đỏ lên. Cậu bé trịnh trọng nói:" Tính cách của trẻ con là không cố định, trong quá trình phát triển tính cách sẽ thay đổi!"
" Thật sao? Con học cái này ở đâu vậy...?
" Từ cuốn sách.."
"Này!" Cố Nam Hương lại tiếp tục hôn lần trước là má trái lần này là má phải, nụ hôn cân xứng cười nói:" Nam Ninh của chúng ta thật thông minh."
Manh Manh cũng gật đầu:" Con cũng thấy anh ấy gần đây thay đổi rất nhiều."
Cố Nam Hương bắt đầu quan tâm:" Mẹ cũng nghĩ vậy. Tại sao tính cách của tiểu Manh Manh nhà ta lại không thay đổi chút nào vậy" sau đó nhéo nhéo vào mặt cô bé.
Cô bé lắc đầu: Có lẽ là do anh khóc nhiều nên tính tình thay đổi."
Tư Mộ Băng không nhịn được phản bác:" Không có ai vì khóc mà thay đổi tính cách cả."
Nếu quan gia mà ở đây, biết thiếu gia chân chính một ngày có thể nói nhiều như vậy sẽ kích động mà nhảy cẫng lên.
Nhưng sự thật là Tư Mộ Băng vẫn lười nói chuyện với người ngoài và không thích giao tiếp với họ, nhưng trước mặt người nhà cậu bé luôn kiên nhẫn và dịu dàng hơn.
Cô bé Manh Manh không có ý định tiếp tục chủ đề này, cô bé chớp mắt lao vào vòng tay của Cố Nam Hương:" Mẹ... khi nào chúng ta lại đi tìm bố? Con nhớ bố?
Tư Mộ Băng bình tĩnh cong khoé miệng, cũng không phải vô ích khi ngày ngày hắn truyền thụ cho em mình về ý niệm muốn có bố. Cuối cùng tiểu Manh tử đã nói chủ đề này trước mặt mẹ...Từ giờ trở đi anh sẽ để sự tồn tại của bố theo thời gian trở nên mạnh mẽ hơn!
Để mẹ biết rằng con không thể sống thiếu bố, mẹ cũng cần phải có chồng. Cha mẹ và con cái phải ở bên cạnh nhau mới là một gia đình hạnh phúc...
Cố Nam Hương sửng sốt, thật lâu mới ý thức được cố gắng nặn ra một nụ cười:" tiểu Manh Manh con muốn nói về chủ đề này sao?"
".... Được rồi bây giờ con không nói về chủ đề này nữa, những người khác đều có bố nhưng con không có bố." Manh Manh ngước khuôn mặt như bánh bao trắng sữa lên nhìn cô với đôi mắt ướt át.
Trái tim cô rất đau. Phải cô còn nợ những đứa trẻ một gia đình trọn vẹn, nhưng có rất nhiều điều không thể nói ra...
Nguyễn Thiên vừa mới vào tới cửa:" Mau đi ăn đi, rốt cuộc mới có thời gian cùng các con ăn cơm đừng nhắc những chủ đề khó chịu này nữa?.
____________________
Mặt khác
Dinh thự nhà họ Tư hôm nay rất náo nhiệt. Tư Bắc Thần đưa Cố Nam Ninh trở lại biệt thự cũ. Ông bà nhìn thấy cháu chắt chính là niềm vui lớn nhất!
Hầu hết các thành viên trong gia đình họ Tư đều sống ở bên ngoài. Ngoại trừ bố mẹ của Tư Bắc Thần qua đời sớm trong một vụ tai nạn xe hơi. Ông bà của anh năm nay đã ngoài 80 nhưng họ vẫn trong tình trạng sức khoẻ tốt.
Nếu như là trước đây bọn họ đến thăm Tư Mộ Băng, Tư Mộ Băng đối với họ cũng không xxa cách nhưng cũng sẽ không quá thân thiết. Cậu bé đối với hầu hết mọi người đều như vậy có lẽ là do thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ. Tính tình lại lãnh đạm giống anh nêm trông không khác nào một cục băng nhỏ.
Nhưng dù không quá thân thiết, cậu bé đối với ông bà Tư rất tốt, ít nhất cậu bé kiên nhẫn hơn bình thường, cậu bé sẵn sàng cùng họ nói chuyện khiến họ vui vẻ hơn.
Chỉ cần cậu bé nói thêm vài câu thì lão phu nhân sẽ vui vẻ cả ngày. Nhưng hôm nay khi ông bà nhìn thấy cậu bé đang đi cùng Tư Bắc Thần vào cửa, họ còn chưa nói gì thì cậu bé đã dùng đôi chân ngắn cũn của mình lao về phía họ.
Cố Nam Ninh ngọt ngào hét lên:" Ông bà Cố con yêu ông bà! Con nhớ ông bà rất nhiều!"