Mặc dù mặt trời đã treo cao trên bầu trời, nhưng toàn bộ thành phố phía bắc đã sắp bước vào cuối mùa thu, khí hậu đặc biệt thích hợp, không hề khiến người ta cảm thấy nóng nực.
Thỉnh thoảng, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến những cây bạch quả khắp thành phố nhảy múa, khiến Bắc Thành trông giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Đương nhiên, phong cảnh sẽ không làm người khác thất vọng, vì vậy không khó để bắt gặp nhiều người hẹn hò với nhau.
“ Mùa thu Bắc Thành thật đẹp. Mỗi lần nhìn thấy tôi đều có một cảm giác khác nhau”
Lúc này, trong một quán trà có phong cảnh tuyệt đẹp ở rìa Bắc Thành, bà Tư không nhịn được đặt tách trà trong tay xuống, đưa tay bắt lấy những chiếc lá liễu bay qua. Đôi mắt đầy ngạc nhiên, như thể bà đã nhận được một món quà tuyệt vời.
"Đã nhiều năm không gặp, sao bà vẫn như đứa trẻ con vậy? Mùa thu ở Bắc Thành không phải luôn như vậy sao? Tại sao lại là thường xuyên thay đổi từ trong miệng của bà rồi.”
“Ôi, bà thì biết cái gì!” bà Tư trợn mắt nhìn người đối diện, “Chỉ cần yêu đời, đâu đâu cũng thấy cảnh đẹp, không giống bà đâu đâu cũng thấy tiền.”
“Tiền là thứ tốt, chắc chắn hữu dụng hơn lá vàng trong tay.”
Bà Tư lại trợn mắt nói không nên lời.
“Hừ, tôi nói cho bà biết, chỉ cần tôi cùng bà ra ngoài uống trà gì đó, ba câu không nói, liền phá hỏng bầu không khí. Hèn chi con cháu trong nhà sợ bà!"
"Ha ha, bọn họ sợ ta phá hỏng bầu không khí sao? Quân Nhã, tôi và bà đã già như vậy tôi không tin bà không nhìn ra hoàn cảnh của gia đình tôi, nếu như tôi cũng được như bà thì tốt rồi có một đứa cháu trai ngoan ngoãn lễ phép hiểu chuyện. "
Bà Tư lập tức nhìn thấy vẻ cô đơn trên gương mặt người bạn cũ, không khỏi thở dài “Cháu trai ngoan ngoãn lễ phép, nhưng chẳng phải ông bà già cũng vẫn phải lo lắng sao?! Không nghĩ rằng đứa cháu này vẫn phải đối mặt với những đứa con đứa cháu tham làm của Tư gia.”
“Được rồi, Quân Nhã, chuyện này chúng ta đừng nói nữa.” Cố phu nhân nhìn Tư bà thật sâu, hai người làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng đã biết khó khăn của nhau từ lâu để họ có thể tìm được một ngày thích hợp như vậy. Không muốn tiếp tục nói về một số điều khó chịu, bà Cố đã kịp thời chuyển chủ đề. “Quân Nhã hôm nay tôi đến đây không phải để phàn nàn với bà tôi tin rằng bà đã biết tại sao tôi lại ở đây.”
Cố phu nhân nghe bạn cũ nói, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Chuyện này phải nói từ lâu rồi.”
Cơn gió mùa thu bất chợt thổi qua, cuốn tâm tư người ta về rất lâu, rất lâu từ trước rồi.
“Khi đó, Ngọc Du vừa tốt nghiệp đại học và đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp. Bà cũng biết đứa con gái của tôi này tính tình khó có thể ngăn cản, ở đâu có cuộc vui nào con bé cũng đều muốn tham gia. Ngọc Du là một đứa trẻ ngoan, mặc dù ham chơi, nhưng rất ít người trong thế hệ trẻ có thể sánh được với con bé. Nếu không, Quân Nhã, bà đã không muốn Ngọc Du trở thành con dâu lớn của nhà họ Tư.”
Khi bà Cố kể lại, bà Tư cũng từ từ đi vào ký ức.
Đúng là bà Cố là một người phụ nữ đảm đang nhưng cũng là người rất yêu thương gia đình, nếu không bà đã không sinh liên tiếp 4 người con.
Trong bốn đứa trẻ, Cố Ngọc Du giống bà nhất, có đầu óc kinh doanh hơn cả bà, thậm chí ở các khía cạnh khác cũng rất giỏi. Có rất nhiều gia đình danh gia vọng tộc muốn liên hôn với nhà họ Cố.
Chỉ là vì Cố phu nhân muốn Cố Ngọc Du sau khi kết hôn sẽ có cuộc sống tốt hơn, không cần giống như bà, nhìn thì có vẻ được gả vào gia đình cao sang, nhưng thực ra lại như một con chim bị nhốt trong lồng. Vì vậy, khi người bạn của bà đề xuất ý tưởng kết hôn, bà Cố đã đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.
Thật không may, thời thế đã thay đổi, không phải cô gái nào cũng có thể chấp nhận kết hôn do gia đình ép buộc và Cố Ngọc Du là một cô gái trong số đó. Chống lại bất cứ điều gì của bà Cố cũng được, nhưng Cố Ngọc Du lại chọn bỏ nhà ra đi
Lúc đầu Cố phu nhân cũng không quá coi trọng, cho rằng Cố Ngọc Du ra ngoài một thời gian sẽ trở về. Nhưng sự chờ đợi này là kéo dài tận 3 năm.
Ba năm qua, Cố Ngọc Du dường như mất tích, không có tin tức gì, lão phu nhân luôn vững vàng cũng hoảng sợ, mời rất nhiều thám tử tìm kiếm về tin tức của cô.
Ngay cả bà Tư cũng hoảng hốt, cùng bạn bè nhờ người tìm kiếm tin tức về Cố Ngọc Du
Trong khoảng thời gian này, Cố phu nhân đã suy nghĩ không biết bao nhiêu đêm, cảm thấy đứa nhỏ vẫn vì chuyện hôn sự mà giận bà.
Thời gian trôi qua, nhà họ Tư cũng có một cô con dâu lớn, họ còn tưởng rằng sau khi tin tức được tung ra, Cố Ngọc Du sẽ trở về.
Tuy nhiên, tin tức của cô vẫn không có gì.Thời gian từng ngày trôi qua, cuối cùng sau năm năm, Cố Ngọc Du đã trở lại.
“Ngọc Du của tôi đã trở lại, nhưng tôi cảm thấy đứa nhỏ này thật sự còn chưa có trở về!”
Nhớ lại cảnh gặp lại con gái 5 năm sau, bà Cố đã bật khóc.
“ Bà biết không, Ngọc Dư được tôi chăm sóc như công chúa, nhưng khi trở về, trên người đầy sẹo, thậm chí còn bị mất một cánh tay con bé trông giống Ngọc Du nhưng không còn hoàn chỉnh nữa.”
Đối với bà, điều đau đớn nhất trong mấy chục năm qua là khi bà đến ôm con gái thì phát hiện một cánh tay của con gái đã không còn.
Trong mắt bà Tư tràn đầy kinh ngạc, bà không ngờ Cố Ngọc Du lại trở về như thế này.
" Ngọc Du của tôi giống như một xác chết biết đi. Trong mắt nó không có ánh sáng mà chỉ là một cơ thể bị cắt xén. Tôi đã yêu cầu nó trở về nhà của mình, nhưng con bé thậm chí không có dũng khí để đối mặt với mọi người. Tôi nghĩ, nếu không có đứa con trong bụng, có lẽ con bé sẽ không muốn gặp lại tôi nữa, mà sẽ chọn cái chết ở bên ngoài. "
Nhớ lại những cảnh tượng năm xưa, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu, đối với bà mà nói, lòng vẫn đau như dao cắt.
"Quân Nhã, bà biết không? Lúc đó tôi thực sự rất buồn không thể tin được, đây là Ngọc Du đứa con gái tỏa sáng của tôi. Con bé quỳ trên mặt đất khóc lóc, cầu xin tôi cứu nó, cứu con của mình. Những lời van xin ấy khiến tôi không thể làm gì khác chứ đừng nói đến việc đẩy đứa con gái tội nghiệp của mình ra xa. "
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với con bé, mỗi lần tôi hỏi nó chỉ im lặng. Điều duy nhất tôi có thể làm là tìm cho con mình một nơi tuyệt đối yên tĩnh để con bé yên tâm dưỡng thai. "
“Thời gian trôi qua, một thứ khác xuất hiện trên Ngọc Du dần lớn lên… Tôi biết rằng con bé đã chuyển mình thành vai trò của một người mẹ.”
“Mỗi lần đến thăm con, tôi thấy con nhẹ nhàng xoa bụng và ngâm nga những bài hát ru con dần buông bỏ được hành vi không trân trọng mình của con bé”.
“Tôi nghĩ cứ bỏ qua chuyện cũ đi. Dù sao dưới sự che chở của tôi, không phải chỉ là nuôi thêm một đứa trẻ thôi sao?”
“Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ và theo mong đợi của tôi, mọi thứ dần đang tiến về phía trước. Thời gian trôi qua, Ngọc Du không còn hoảng sợ như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nữa. Con bé dường như đã trở lại như trước đây, sẽ ôm tôi, trò chuyện với tôi, ăn cùng tôi, đi dạo cùng tôi”
Giọng nói của Cố phu nhân ngừng lại, không khó nghe ra giọng điệu của bà đã có những thay đổi rõ ràng, hiển nhiên ký ức này đối với bà mà nói là vui vẻ.
" Ngọc Du dần dần coi tôi như một khán giả trong cuộc đời của mình, con bé thỉnh thoảng kể về những gì đã xảy ra với mình. Con bé vẫn rất nhạy cảm sẽ luôn nói về những điều tốt đẹp và không đề cập đến những điều xấu. "
“Tuy nhiên, trong một lần trò chuyện bình thường, tôi thực sự biết được rằng đứa trẻ trong bụng Ngọc Du có được là do bị cưỡng hiế.p!”
“ Đối với tin tức này, tôi đã rất tức giận!”
Chính vì sự tức giận của tôi mà bi kịch đã xảy ra."
Bà Cố ôm mặt khóc thầm.
Một lúc sau, bà nói tiếp với đôi mắt đỏ hoe: “Quân Nhã, tôi nhìn thấy máu, rất nhiều máu vì tức giận nên tôi đã đẩy Ngọc Du đang mang thai mới bảy tháng! Ngọc Du đập vào cái bàn dưới mắt tôi, máu đỏ tươi bắt đầu chảy xuống chân con bé và một lúc sau, nơi con bé ngã xuống đã có một vũng máu nhỏ màu đỏ tươi. Tôi phản ứng nhanh lập tức đưa Ngọc Du đến bệnh viện.”
Bà Tư nghe bạn nói, lặng lẽ đứng dậy, bước đến bên bạn, ôm vào lòng. “Khóc đi, cứ khóc ra cho nhẹ lòng.”
Cố phu nhân yêu Cố Ngọc Du bao nhiêu, bây giờ nhắc lại chuyện đó lại đau lòng biết bao.
“Sau khi được đưa đến bệnh viện bác sĩ nói chỉ cứu được một trong hai. Tôi không thể để Ngọc Du có con của một kẻ hiế.p ***, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ sẽ chọn bảo vệ con mình.”
“Nhìn thấy Ngọc Du bị đẩy ra dưới tấm vải trắng, trái tim tôi tan nát, Quân Nhã tôi thực sự ước mình là người nằm xuống!”
Bà Cố chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai.
Lúc này, mỗi lần bà nói một lời với bà Tư đều giống như dùng dao đâm thật sâu vào tim mình.
“Đứa trẻ mà con bé đã hy sinh mạng sống của mình để sinh ra đang khóc rất to bên chiếc giường êm ái đó, nhắc nhở tôi rằng tôi là một đao phụ, rằng tôi đã giết chính con gái mình.”
Đôi mắt của bà Tư cũng đỏ hoe, bà đang nghĩ đến những ngày đó, Cố phu nhân đã sống như thế nào! Tình yêu của bà ấy dành cho Cố Ngọc Du giống hệt như tình yêu của bà dành cho Tư Bắc Thần.
“Chuyện gì đã qua, hãy để nó qua đi, khóc đi chỉ cần khóc ra, bà sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Gió thu thổi tung ngọn tóc của hai cụ già, hóa ra gió thu không chỉ mang đến vẻ đẹp mà còn mang theo những nỗi buồn vô tận.