Không thể để 2 đứa bé đói bụng, Nguyễn Thiên đành chỉ có thể đưa hai đứa bé đi ăn tối trước, kế hoạch định ra cho tối nay chỉ có thể hủy bỏ.
_____Không lâu sau Chu Từ gõ cửa mang hai suất ăn tối vào phòng. Một suất được đặt trước mặt Tư Bắc Thần, suất còn lại được giao cho Cố Nam Hương một cách tự nhiên.
Cô ngước mặt lên kinh ngạc hỏi:" Cho tôi?"
"Vâng là Tư Tổng đã bảo tôi như vậy".
Cố Nam Hương không quan sát thấy phản ứng của Tư Bắc Thần. Cuối cùng...anh chỉ cúi đầu nhìn đống tài liệu khẽ cau mày, khuôn mặt chỉ có sự nghiêm túc và nghiêm túc. Chà, xem ra anh ta còn một chút nhân tính không để cấp dưới của mình chết đói. Cố Nam Hương cảm ơn anh ta và không khách sáo nữa vì ăn là chính.
Tư Bắc Thần....Sau khi Cố Nam Hương bắt đầu ăn, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu vẫn chưa hề được lật sang trang tiếp theo trong mười phút.
Khi đã hơn 9 giờ, Tư Bắc Thần cuối cùng cũng đã mất bình tĩnh, đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng:"Cô có thể tan làm."Cố Nam Hương thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ ma quỷ áp bức cấp dưới của mình cuối cùng cũng tỏ ra thương xót rồi. Bây giờ anh cứ kiêu ngạo đi rồi sẽ có một ngày tôi Cố Nam Hương sẽ đâm vào thẳng mặt cho anh đẹp mặt...
Nóng lòng muốn về nhà, hai đứa bé đã ngủ rồi cô chỉ có thể đi xem bọn chúng. Hôn lên trán mỗi người một cái, thủ thỉ nói: " Gần đây mẹ thường xuyên không thể ở bên các con, nhưng các con đừng lo lắng...Mẹ có chút việc bận, xong việc mẹ nhất định sẽ dành toàn bộ thời gian ở bên các con...".
Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ di tổ chức giao, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết. Cô tin rằng mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ này.
__________
Một ngày khác tại nơi làm việc.
Khi mở mắt ra, Cố Nam Hương đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật nhàm chán nhất là khi ngày ngày phải đối mặt với khuôn mặt băng giá đó.
Sau khi đánh thức 2 đứa bé dậy và đi làm, điều khiến cô ngạc nhiên là hôm nay khi đến công th, Sophia người mà luôn làm khó cô đột nhiên sắp xếp cho cô một vị trí làm việc trong phòng chủ tịch.Cô đã nghĩ rằng hôm nay sẽ tiếp tục là một ngày bận rộn đi khắp nơi và không có thời gian nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, giọng điệu của Sophia vẫn có chút bất đắc dĩ: " Thư ký Cố, mặc dù cô đã đến Tư Thị làm việc nhưng không có nghĩa là cô có thể ở đây lâu dài vì vậy sau này cô phải cố gắng làm việc, đừng để chúng tôi phải gây khó dễ cho cô."
Khoé miệng Cố Nam Hương giật giật, mặc dù. cô vẫn ăn mặc kiểu cũ nhưng hôm nay không hiểu sao Sophia lại cảm thấy nụ cười của cô tươi sáng lạ thường.
Sau đó, Cố Nam Hương nói: " Vậy thư ký Sophia, sau này chúng ta hãy nghiêm túc hợp tác. Tôi không muốn bản thân mình bị kìm hãm khi đến đây làm việc."
Sophia trố mắt: " Ý cô là sao? Cô đang buộc tội tôi cố ý làm khó dễ cô à?".
"Thư ký Sophia, tôi không có nói vậy".
Cố Nam Hương biết rằng người này không thích cô, nhưng cô không chắc liệu có phải vì mệnh lệnh của Tư Bắc Thần mà cô ấy có thù với cô hay không hay chỉ đơn giản là cô ấy không thích cô mà thôi. Nói tóm lại Cố Nam Hương không đến đây để chịu đựng khó khăn lại còn bị oan ức, cô ấy có thể tạm thời chịu đựng vì nhiệm vụ của tổ chức. Nhưng không có nghĩa là cô sẽ luôn đè nén tính khí ban đầu của mình, khi cô không thể chịu đựng được nữa, nếu người gây ra xui xẻo cho cô gặp xui xẻo thì cũng không thể trách cô được...
Sophia không thể giải thích được cảm thấy đôi mắt sau chiếc kính dày cộp là đôi mắt vô cùng sắc bén.Anh mắt cô ta loé lên, đối với lời nói của Cố Nam Hương cũng không còn bao nhiêu tự tin: " Dù sao chỉ cần cô tận lực, ngoan ngoãn hoàn thành những nhiệm vụ được giao."
"Yên tâm đi thư ký Sophia, chuyện gì nên làm cứ để tôi tự làm, tất nhiên tôi sẽ hoàn thành công việc một cách tốt nhất".
Hôm nay Tư Bắc Thần không hề xuất hiện ở công ty.Cố Nam Hương mơ hồ nghe thấy những người ở đây nói rằng sáng nay anh đã có sắp xếp khác, vì vậy sẽ đến công ty muộn, đến cả cuộc họp quan trọng sáng nay cũng bị hoãn lại.
Điều gì quan trọng như vậy mà có thể khiến Tư Bắc Thần trì hoãn công việc? Mặc dù Cố Nam Hương luôn tự nhắc nhở bản thân mình không được quan tâm đến chuyện của Tư Bắc Thần và không được suy nghĩ về anh ta, nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều cảm xúc không thể kiểm soát được.
Khi Cố Nam Hương bận rộn đến mức chân không không chạm đến đất tay thì yếu chân thì đau cũng biết được lý do mà Tư Bắc Thần lại đến muộn. Những người trong văn phòng đã được thông báo đầy đủ.
_____________
"Lại đây xem quần áo tôi mặc hôm nay có đẹp không? Không tồi đúng không"
"Làm sao vậy? Không phải hôm nào chúng ta cũng ăn mặc đẹp đẽ sao? Có vấn đề gì sao?" Cố Nam Hương cúi đầu sắp xếp tài liệu, nhưng vẫn vểnh tai lên lắng nghe thảo luận của những cô thư ký.
"Đương nhiên là bởi vì hôm nay, phu nhân tương lai của chủ tịch chúng ta sẽ đến công ty!".
"Cái gì? Ý cô là....cô Cố đó?".
" Đúng vậy, Cô ấy chính là Cố gia đại tiểu thư."
Mấy thư kí đang thảo luận sôi nổi, người biết rõ ràng rất nhiều những tin tức nội bộ vừa nói vừa thở dài: "Cô Cố là tiểu thư nhà họ Cố. Cô ấy cùng tổng giám đốc của chúng ta chính là một cặp đôi hoàn hảo.
" Vậy hôm nay chủ tịch đến muộn là để đi hẹn hò với cô ấy sao?"
" À tôi nghe nói cô ấy bị ốm, tổng giám đốc đặc biệt đưa cô ấy đến bệnh viện để khám bệnh, cô Cố muốn đến công ty để tham quan nên tổng giám đốc đã dẫn cô ấy theo..."
Giọng điệu càng lúc càng ghen tuông: " Mấy năm nay, Tư tổng của chúng ta ngoại trừ Cố tiểu Thư thì không còn một nữ nhân nào khác, cho nên khả năng cô ấy sẽ trở thành phu nhân tương lai của chúng ta là rất lớn..."
Cố Nam Hương ngừng sắp xếp tài liệu
Nhịp tim bắt đầu tăng lên
Cố Thanh Thanh
Cái tên đã lâu không nghe lại xuất hiện lần nữa cùng với Tư Bắc Thần. Khi đó, cuộc sống của Tư Bắc Thần đang hấp hối, cô ta đã rất vui mừng khi cô phải bị gả thay. Sau vài năm kết hôn, Cố Nam Hương biết cuộc hôn nhân thay thế này chỉ là một trò đùa, nhưng bây giờ Tư Bắc Thần cùng vơi Cố Thanh Thanh dường như đã quay trở lại con đường ban đầu
Từ bỏ những suy nghĩ trong đầu cô đã không còn muốn xen vào chuyện của người khác nữa...