Lần này Vân Tịnh xử lí cùng với một đàn chị, bởi vì Cao Thị là tập đoàn không nhỏ sao có thể đưa việc lớn như vậy giao cho một thực tập sinh còn chưa phải là người chính thức ở công ty bọn họ, nếu đắc tội với người Cao Gia bọn họ có chạy tiền cũng không bao giờ đủ.
Việc dành đất ở khu ngoại ô về tay phức tạp hơn bà nghĩ rất nhiều, đến tháng thứ hai việc coi như ổn thoả lô đất cũng nắm chắc trong tay, hai tháng đó tất nhiên Vân Tịnh có cảm tình với Cao Khánh, ông cũng như vậy.
Năm đó bà dịu dàng nhưng lại không nhu nhược mà là kiểu người khéo ăn nói, có thể tranh luận cùng những người chức vị cao mà không lấy một cái chớp mắt, Cao Khánh muốn bà làm luật sư riêng của ông, tất nhiên Vân Tịnh đồng ý, được gần người mình yêu còn được làm luật sư của một tập đoàn lớn như vậy mấy ai được vinh dự này chứ, nếu nhắm mắt bỏ qua thì là kẻ ngu ngốc, thiếu nữ mới lớn càng không an phận muốn công việc tiến càng xa càng tốt.
Bà làm luật sư cho Cao Thị nửa năm, hai người từ từ mới tiến tới tình yêu, lúc bà mang thai người Cao Gia liền tìm đến gây khó dễ cho cô nhưng Vân Tịnh tất nhiên không rời xa Cao Khánh, ông yêu bà, bà cũng yêu ông không có lý do gì để xa nhau. Cao Khánh cũng có nói không dính dáng gì tới nhà bên đó nên không có việc gì bà phải sợ, người bên đó không xem ông là con trai thì ông không xem họ như người nhà.
Lạnh nhạt hơn người dưng bên ngoài, hôm đó Cao Khánh đi công tác lúc bà ở nhà nhận được rất nhiều tấm ảnh của ông chụp cùng với một người phụ nữ, ôm eo thân mật, bởi vì là thai phụ rất nhạy cảm Vân Tịnh còn bị người Cao Gia bắt nhốt lại ngay đêm đó, lúc sinh xong liền kéo bà ra đường đồ đặt trong một vali mà quăng ra bên ngoài, trời lúc đó mưa rất lớn, em bé vừa sinh xong còn chưa được tắm rửa sạch sẽ người còn dính máu đang khóc ầm ỉ bên trong biệt thự họ Cao, bên trong sảnh sáng trưng bên ngoài lại tối đen, đứa nhóc bên trong khóc không ngừng còn người mẹ bên ngoài cũng gào khóc đến khan giọng, người bên trong vẫn không mở cổng, cái liếc mắt cũng không nhìn đến.
Bởi vì vừa sinh xong môi tái nhợt, tóc thì bù xù, váy dài dính máu bó sát vào cơ thể gầy gò càng làm người khác cảm thấy thương tâm vô cùng.
Cao Khánh ngồi ở bên ngoài cửa bệnh viện khẩn trương không khác gì Cố Phong.
Cuối cùng vẫn là Cố Phong lên tiếng trước.
- Chú đừng lo, hai người bọn họ sẽ không kích động đến mức ngất đi.
Cao Khánh châm điếu thuốc.
- Chẳng phải đây là lời trong lòng một thằng nhóc cũng đang lo lắng như chú sao? Chú chỉ sợ hai người bên trong có chuyện gì cũng không di chuyển được.
- Dì Tiểu Tịnh tha thứ cho chú?
Ông rít một hơi dài, nhả ra làn khói màu trắng rất nhanh liền biến mất.
- Vẫn chưa, nhưng cô ấy còn yêu chú còn sợ không cưới được người về cửa?
Chuyện Vân Sam là con nuôi Vân Tịnh tất nhiên chưa nói, Cao Khánh cũng biết bà còn một đứa con trai nhỏ tên là Lâm Thiên.
Vân Tịnh nói bản thân đã từng có chồng nhưng sau đó chồng bà bị tai nạn chỉ để lại hai đứa con nhỏ, lời đó tất nhiên là nói dối nhưng Cao Khánh lại tin lời này không nghi ngờ dù là nửa chữ, nhưng ông vẫn cho người đi điều tra chỉ là điều tra ba ngày vẫn chưa tìm ra người ba của Vân Sam và Lâm Thiên là ai.