Lúc Vân Sam dậy bên dưới nhà lại có thêm một người con gái ngồi đối diện Cố Phong, ánh mắt một lát nhìn vào đĩa thức ăn xong lại nhìn đến hắn, sự bẽn lẽn của thiếu nữ mới lớn, má hơi hồng hồng không biết là vì trang điểm hay đang ngại ngùng.
Dì Lưu thấy cô xuống liền cười ôn nhu mà lên tiếng chào hỏi:
“ Dậy rồi? Sao lại dậy sớm như vậy, bác sĩ nói con cần ngủ nhiều chút.”
Vân Sam:” Đói nên dậy ạ, dì Lưu người phụ nữ đó là bạn của Cố Phong?”
Dì Lưu đưa mắt lườm phía sau lưng Lâm Phụng một cái:
“ Ai! Bạn gì mà bạn, cô ấy thích cậu chủ Cố bám đến tận đây, hôm qua lúc cháu ngủ cô ấy đến, cậu chủ đuổi làm sao cũng không về, nếu là dì thì dì mất mặt chết mất.”
Bà nói thêm vài câu liền trở lại làm việc, Vân Sam không đáp chỉ gật đầu nghe mà thôi.
Thức ăn dì Lưu đã chuẩn bị sẵn cho cô, đặt ở vị trí bên cạnh Cố Phong.
Tóc Vân Sam hơi rối, khoé mắt hơi ửng hồng vì mới ngủ dậy, cô mang dép lê màu xám có trái thơm bên trên mà dụi mắt đi lại.
Cô với Lâm Phụng vô tình chạm mắt nhau, Vân Sam lịch sự mà gật đầu xong liền xem như không thấy ánh mắt cảnh cáo của Lâm Phụng cho mình, kéo ghế ngồi bên cạnh hắn.
Cô hơi nhướng mày, Cố Phong bên cạnh đặt chiếc khăn trắng vừa đặt lên đùi mình sang cho Vân Sam.
“ Thức ăn dễ đổ.”
Cô không nói gì để yên cho hắn đặt chiếc khăn trắng ngang đùi mình, nói:
“ Cảm ơn, anh ăn xong rồi?”
Thức ăn bên đĩa Cố Phong chưa được ăn đến phân nửa, miếng thịt được hắn cắt một nửa, nếu lấy miếng thịt này làm thước coi như cũng có thể đi.
Cố Phong gật đầu:
“ Tôi ăn xong rồi, lát cô ăn xong liền kêu dì Lưu dẫn đi dạo một lát, Tử Chương nói cô nên đi dạo nhiều nhưng đừng chạy.”
Tuy hôm qua trời mới vừa mưa xong nhưng đường không trơn trượt vì ở ngoài sân hắn lót một loại đá rất đặc biệt, cho dù chạy hay nhảy cũng không lo té ngã.
Vân Sam gật đầu, bắt đầu động muỗng.
Cô ăn được muỗng thứ tư sắc mặt đột nhiên trắng lại xanh, tay gắt gao đặt ở trên bụng.
Hắn sao lại không nhận ra, chỉ cần sắc mặt Vân Sam có biến hoá thì lớn nhỏ, hắn đều nhìn ra.
“ Sao vậy? Bụng lại đau?”
Vân Sam lắc đầu, động tác trên tay nhanh hơn lúc nãy, nhưng ăn chưa đến hai muỗng cô liền đứng bật dậy chạy vào vệ sinh mà nôn.
Lâm Phụng thấy liền cau mày, chỗ người khác ăn lại đi nôn như vậy? Rất không có lịch sự.
Hai người còn làm như Lâm Phụng không có ở đây, Lâm Phụng không thể ghét Cố Phong đành quay qua không vừa mắt Vân Sam.
Lâm Phụng bĩu môi một cái, miếng thịt nằm trên dĩa vô tội mà bị cắt lung tung.
Cố Phong cũng lười để ý, mang một hộp giấy ăn đi vào nhà vệ sinh đưa cho cô.
Lâm Phụng thấy thì liền bất mãn, dựa vào đâu người khác được Cố Phong chăm sóc còn cô thì không? Hai người bọn họ quen nhau từ bé tình cảm cũng hơn ai hết, Lâm Phụng tự tin bản thân yêu hắn hơn bất kỳ ai trên thế giới này, kể cả ba mẹ hắn.
Miếng thịt bò bị Lâm Phụng lấy nĩa đâm đâm vào, trên mặt đều hiện vẻ bất mãn.
Vân Sam lúc nãy ăn bao nhiêu bây giờ liền nôn ra hết, trong bụng trống rỗng nhưng lại vẫn muốn nôn, bao tử cô cũng nhức nhói không thôi.
Vân Sam ngồi sụp xuống, hai chân vô lực.
Cố Phong đưa giấy cho cô, liền đỡ người ngồi trên thành bồn tắm.
“ Tôi gọi Tử Chương cho cô.”
Cô nghe liền lắc đầu, mỗi lần Vân Sam nôn liền muốn gọi bác sĩ, nếu vậy Tử Chương chắc chắn không đi nổi ra khỏi đây nửa bước đã bị kéo lại.
Vân Sam bất giác đưa tay sờ bụng, bụng cô vẫn còn rất phẳng ngoài kén ăn với nôn ra cô không còn cảm thấy cái gì khác thường, nếu có cũng chỉ có tính khí dạo này hơi khó chịu, lưng hay eo đều dễ đau.
Hai người cũng không phải muốn bồi dưỡng tình cảm trong nhà vệ sinh, Vân Sam vẫn ăn hết bát cháo đang ăn dỡ trên bàn.
Cố Phong cũng không nán lại lâu, công ty đang nhận rất nhiều dự án mới hắn muốn không đi cũng không được.
Lâm Phụng thấy hắn đi cũng rời đi, cô ở lại chủ yếu để bồi dưỡng tình cảm với Cố Phong mà thôi, không có hắn cô ở lại bồi dưỡng tình cảm với căn biệt thự hay sao, mong nó sau này chiếu cố phu nhân họ Cố?
Vân Sam cũng lười để ý đến Lâm Phụng.
Hôm nay Cố Phong cố tình đuổi Lâm Phụng đi nhưng cô vẫn một mực không chịu, còn cố tình khóc rất lớn.
Hắn chỉ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Vân Sam liền nhắm mắt mà đồng ý.