Một đêm bình yên đi qua, những tia nắng sớm xuyên qua ô cửa kính, tinh nghịch nhảy nhót vào phòng của những kẻ vẫn còn đang say ngủ. Một đêm bình yên vui vẻ kết thúc,. một ngày mới bắt đầu...bắt đầu cho những chuỗi ngày giông tố kéo đến.
Mạc Thanh Phong thức dậy từ rất sớm, anh rời khỏi nhà khi Thẩm Linh vẫn còn đang cuộn mình trong chăn. Anh vẫn còn một vài rắc rối cần giải quyết.
Khách sạn Light party...
Phòng VIP.
Mạc Thanh Phong mở cửa đi vào, ông cụ Mạc tức giận ném chiếc gạt tàn thuốc về phía anh. Chiếc gạt tàn xẹt ngang qua mặt anh rồi va vào bức tường cứng nhắc phía sau, rơi xuống đất tạo nên một âm thanh chói tai.
Lão Vu, người thân cận nhất với ông cụ bị hù cho một phen hoảng sợ, ông vỗ nhẹ vào vai ông cụ Mạc, cẩn trọng nói.
"Ông chủ, bình tĩnh có gì từ từ nói. Chú ý sức khỏe một chút".
"Lão Vu, ông kêu tôi làm sao mà bình tĩnh được. Ông không thấy thằng nhóc chết tiệt này đã làm ra những chuyện tàn nhẫn thế nào với con bé Vy không?".
"Lão gia, tôi tin tiểu thiếu gia không phải người thích gây chuyện. Chắc chắn phải có lí do gì đó ".
Mạc Thanh Phong nghe lão Vu nói vậy thì liền cười lạnh một cái. Hãy nhìn mà xem, đến người ngoài cũng tin tưởng anh nhưng ông nội của anh lại không hề tin anh. Buồn cười không chứ.
"Ông nội à, xem ra chú ấy còn hiểu con hơn cả ông nữa đó".
Vừa nói, đôi chân dài thẳng tắp của anh vừa sải bước đi về phía cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Anh châm một điếu thuốc, đưa lên miệng hít một hơi thật sâu. Mùi thuốc lá nồng nặc nhanh chóng lan toả khắp căn phòng.
"Là ai báo tin cho ông?"
"Mày nói cái gì?"
"Ông cho người theo dõi con đúng không?"
"Tao không biết mày muốn nói cái gì ".
"Ông nội, con không phải đứa ngốc, cũng không nhu nhược như ba con, tùy ý để ông sắp xếp, không biết phản kháng, đến cả người phụ nữ mà mình yêu nhất cũng không đủ bản lĩnh để bảo vệ. Ông nội, con và ông ấy hoàn toàn khác nhau. Chuyện mà Mạc Thanh Phong này muốn làm thì không ai cản được, người mà Mạc Thanh Phong này muốn bảo vệ, thì đến cả một sợi tóc của cô ấy ông cũng đừng mong có thể đụng vào".
"M...Mày...mày muốn làm phản có đúng không? Đừng quên những gì mày đang có là của ai cho mày".
"Ồ...Ông tưởng con cần những thứ đó sao! Nếu ông muốn có một đứa cháu nhu nhược, có thể tùy ý để ông thao túng thì ông có thể đi tìm một đứa cháu khác".
"Mày...Mày... muốn tao tức chết đúng không?"
"Ông nội, con đến không phải để tranh cãi với ông mà là muốn nhắc nhở ông một chuyện. Ông và đám người Đỗ gia kia tốt nhất hãy tránh xa Dạ Thẩm Linh ra, đừng bao giờ suy nghĩ tới chuyện làm hại cô ấy hoặc muốn tách cô ấy ra khỏi con. Chuyện lần này chỉ là sự cảnh cáo nhỏ, nếu có lần sau thì không phải chỉ có bao nhiêu đó thôi đâu"
Nói rồi, Mạc Thanh Phong đi thẳng ra khỏi phòng, không hề để ý đến biểu cảm tức giận của ông nội mình. Anh đã nhân nhượng cho những việc mà ông và người nhà của Đỗ Hạ Vy gây ra cho Thẩm Linh rất nhiều lần rồi, lần này anh nhất định sẽ không nhân nhượng nữa.
"Xem ra, ông không thể khống chế được nó nữa rồi".
Ông cụ Mạc tức giận, ném cho kẻ vừa mới bước ra một cái nhìn cảnh cáo.
"Còn không phải là do Đỗ gia các người ban cho sao?"
_____________
Hôm nay là tới ngày hẹn tái khám của Thẩm Linh với bác sĩ Ân, anh ta là bác sĩ tâm lý tài giỏi nhất. Nếu như nói Lăng Tiêu là bàn tay vàng trong làng phẫu thuật thì Ân Thiên Vũ chính là viên ngọc quý trong giới tâm lý học. Anh đã làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho Thẩm Linh trong suốt ba năm qua rồi.
Đi qua dãy hành lang đến một khuôn viên nhỏ của bệnh viện, nơi trồng đầy những đoá hoa vàng li ti bé xíu trên một thảm cỏ xanh biếc, Thẩm Linh nhìn thấy Đỗ Hạ Vy. Cô ta ngồi trên một băng ghế đá, ánh mắt thất thần nhìn về phía xa xa. Khuôn mặt thường ngày vẫn được trang điểm, chăm chút cẩn thận giờ phút này lại trắng bệch không có chút sinh khí. Trông cô ta thật thảm hại, đủ để thấy Mạc Thanh Phong ra tay tàn nhẫn đến mức nào.
Thẩm Linh bước tới gần cô ta, nói thật thì cô có chút đồng cảm. Một cô gái phải trải qua cảm giác bị chính người mình yêu thương nhất hủy hoại, đau lòng đến mức nào. Cô ta vẫn có thể sống sót trước cú sốc quá lớn này cũng đã là mạnh mẽ lắm rồi.
Bước tới gần hơn một chút, Thẩm Linh thấy trên gương mặt nhợt nhạt kia, hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má, rơi xuống đến chiếc cằm thon nhỏ của cô ta rồi lại rơi xuống. Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Linh quả thật không đành lòng. Dù sao đi nữa thì cô ta cũng từng là bạn cô.
"Hạ Vy..."
Thẩm Linh nhẹ giọng gọi tên cô ta. Nghe được tiếng gọi, Đỗ Hạ Vy quay lại nhìn liền thấy Thẩm Linh. Biểu cảm trên gương mặt cô ta đột ngột thay đổi, đôi mắt đỏ ao, cơ thể không tự chủ mà run rẩy, bàn tay siết chặt. Thẩm Linh liền thấy có chút gì đó không đúng, biểu cảm này của cô ta...
Bước lùi về sau, cô cảm thấy sợ hãi người trước mặt. Cơ thể Đỗ Hạ Vy bật dậy, lao nhanh về phía Thẩm Linh, trong cái chớp mắt, bàn tay thon nhỏ của cô ta bóp chặt cổ cô, vật cô ngã xuống đất. Đỗ Hạ Vy ngồi đè lên bụng cô, bàn tay dùng sức siết mỗi lúc một chặt hơn.
"Là mày, đều là lỗi của mày. Là vì mày nên Thanh Phong mới ghét bỏ tao, đều là vì mày, vì mày..."
"B...bu... buông ra".
Thẩm Linh vật vã dưới đất, cô cố gắng gỡ bàn tay đang siết chặt cổ mình ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ chết ngạc mất.
_________☘️☘️
🌳🌳CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI 😊😊
ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI. CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA 😊😊 CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️