Chương 85
Điều rất quan trọng? Uông Trữ Hạ nghi hoặc, không đợi cô hỏi thêm, Mục Anh Húc đã cúp điện thoại.
“Chuyện gì mà thần bí vậy?” Uông Trữ Hạ nhíu máy lẩm bẩm, lấy tay lau vội nước mắt. Cô sẽ không thừa nhận thời điểm anh nhận ra cô đã khóc qua giọng nói, trái tim ngu ngốc lại khiêu vũ loạn trong ngực đâu.
Cô đứng tựa vào hành lang gần phòng Ôn Thế, thành thật ở lại bệnh viện chờ anh đến.
Trong phòng bệnh, nhìn cánh tay quấn băng gạc của Ôn Thế, Lư Hàn Tuyết bất mãn trừng mắt không vui. “A Thế, anh thật sự điên rồi! Anh bảo vệ cô ấy mà không cần tính mạng? Đấy là dao, là vật có thể giết người. Anh biết đó chỉ là một cảnh…”
“A Tuyết!” Ôn Thế cảnh cáo nhìn Lư Hàn Tuyết, ngắt lời cô. “Đừng can thiệp! Tôi biết bản thân đang làm gì.”
Mắt Lư Hàn Tuyết long lên giận dữ, cô bóp mạnh vào cánh tay vừa trải qua phẫu thuật, không chạm đến vết thương nhưng cũng khiến Ôn Thế thét lên đau lớn. “Cô làm gì vậy? Đau lắm biết không.”
Lư Hàn Tuyết hất tay hắn ra, đứng phắt dậy. “Anh sẵn sàng đỡ dao cho cô ấy, cái đau vặt vãnh này thấm vào đâu.” Nhìn vẻ mặt nhăn nhúm của Ôn Thế, giọng cô cao hơn. “Đúng, anh có chính kiến và tự sắp xếp việc của anh. Sớm muộn cũng chết trên tay cô ta.”
Lư Hàn Tuyết xót xa khi thấy vết thương của Ôn Thế, nên thái độ đối với Uông Trữ Hạ cũng gay gắt rất nhiều.
Ôn Thế không để lời cô nói trong lòng, hờ hững nói. “Được chết trong tay em ấy, tôi không mong gì hơn.”
Sự si mê bùng lên như ngọn lửa trong mắt Ôn Thế, nó khiến Lư Hàn Tuyết khô rát cổ, giọng nói thoát ra cũng lạo xạo như đang nhai cát. “A Thế, khi nào anh sẽ đối xử tốt với em như Uông Trữ Hạ?”
“Tôi đối với cô không tốt sao?” Ôn Thể hỏi ngược lại, hắn biết loại tốt Lư Hàn Tuyết nói không giống loại tốt hắn nói.
Lư Hàn Tuyết không trả lời, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, ghìm lại nước mắt trực trào, gần phút sau mới quay lại với đôi mắt ráo hoảnh.
“Có tin tốt muốn chia sẻ với anh.” Nụ cười trên môi Lư Hàn Tuyết đầy giễu cợt. “Bố mẹ em nghe nói anh bị thương, lo lắng anh không hồi phục kịp thời, nên đồng ý hoãn tiệc đính hôn lại hai tháng sau.”
“Chúng ta còn hai tháng?” Ôn Thế thuận theo tin tức mới nghe, cười ôn hòa nhìn cô. “May mắn trong xui xẻo? Chúng ta còn hai tháng để làm rõ quan hệ, giải trừ hiểu lầm và thuyết phục hai bên gia đình. Cô không vui sao?”
“Vui. Dĩ nhiên em vui. Như anh mong muốn, chúng ta có hai tháng để dứt điểm.” Lư Hàn Tuyết trợn mắt nhìn Ôn Thế, đến khi mi mắt chịu hết nổi sức ép, liền chớp xuống, mang theo giọt nước nóng hổi. Cô đi nhanh khỏi phòng.
Thái độ của Lư Hàn Tuyết đã quá rõ ràng, Ôn Thế hiểu lại như không muốn hiểu. Hắn biết tình cảm của Lư Hàn Tuyết dành cho hắn đang thay đổi. Cảm giác khổ đau khi không được đáp lại tình cảm, hắn từng trải qua như cô. Hắn thấu hiểu đến mức ép bản thân phải tàn nhẫn với cô.
“Chỉ khi dứt ra thật sớm, tổn thương nhận được mới càng ít.” Nhìn thân hình Lư Hàn Tuyết biến mất sau cánh cửa, Ôn Thể thở dài lẩm bẩm. “Con người khi còn sống, luôn làm tổn thương người khác dù vô tình hay cố tình. Hóa ra mình cũng không tránh khỏi.”
Trong khi đó, xe của Mục Anh Húc đã đến bệnh viện, anh vứt xe ở cổng, bỏ qua tiếng gọi với theo của bảo vệ, đi nhanh vào trong.
Trên hành lang sạch sẽ, chỉ có lác đác vài bệnh nhân ngồi trên ghế nhựa, anh nhìn thấy Uông Trữ Hạ cô đơn đứng tựa vào tường.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, câu đầu tiên Mục Anh Húc nói là. “Ôn Thế có vấn đề.”
Uông Trữ Hạ khựng người, chớp mắt khó hiểu. “Ý anh là gì?”
“Tôi nói Ôn Thế có vấn đề.” Mục Anh Húc đến gần hơn, đứng đối diện, mặt đối mặt.
“Nếu anh đến đây chỉ để nói điều vớ vẩn này, thì anh đi được rồi.” Uông Trữ Hạ thất vọng xụ mặt, cô thấy anh đang đùa giỡn cô. “Anh không phải người có thói quen nói xấu người khác, cũng đừng trả thù việc tôi không đi với anh lúc trước, hành động và lời nói của anh lúc này khiến tôi muốn ghét anh.”
Thấy cô xoay ngoắt người rời đi, Mục Anh Húc trực tiếp túm lấy cánh tay cô. “Tôi không có ý tứ trả đũa việc em đi cùng hắn… đi!”
Phản xạ tự bảo vệ bản thân khiến Uông Trữ Hạ thúc mạnh cùi trỏ ra sau, Mục Anh Húc không phòng bị, trợn mắt ôm ngực nhìn cô ngỡ ngàng. “Em thật thô bạo!”
Nghe thấy anh kêu đau, cô hoảng hốt quay lại, muốn chạm vào ngực anh nhưng lần chần không dám. Mục Anh Húc lợi dụng cô sơ hở, lại nắm lấy cổ tay, kéo cô đến gần mình. “Ôn Thế có vấn đề. Em ở bên hắn rất nguy hiểm. Em không thấy việc hắn xuất hiện đúng lúc đúng địa điểm rất khả nghi sao?”
“Tôi không muốn nghe.” Uông Trữ Hạ cảm thấy như bị lừa, tức giận đẩy anh ra. Nhưng cơ thể Mục Anh Húc vốn cao lớn vững chãi, người mất đà loạng choạng lại là cô.
“Anh đừng mở miệng là vu oan cho Thế ca. Anh đi đi! Tôi không tin lời anh.”
Mục Anh Húc đưa tay muốn đỡ cô, nhưng cuối cùng chỉ siết chặt nắm tay, cau mày. “Em quá ngu ngốc!”
Uông Trữ Hạ trừng mắt lại. “Anh không có chứng cứ, lấy cái gì để tôi tin anh? Nếu A Thể thực sự có vấn đề, tại sao anh ấy sẵn lòng bảo vệ, chặn vết dao chém giúp tôi?”
“Đỡ vết dao chém chỉ để lấy lòng tin của em.” Mục Anh Húc mất hết kiên nhẫn, mặt anh trầm xuống xám xịt, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Uông Trữ Hạ làm cho giật mình.
Giọng run run, cô hỏi từng chữ: “Anh đã từng thấy ai vứt bỏ một cánh tay để chiếm lòng tin của người khác chưa?” Giọt nước mắt lăn trên gò má, trượt xuống cổ Uông Trữ Hạ. “Nhát dao A Thế đỡ cho tôi khiến cánh tay anh ấy có thể vĩnh viễn không cầm dao mổ được nữa.”
Sự thật bị chính bản thân nói ra khiến cảm xúc của Uông trữ Hạ mất kiểm soát, cô nổi điên đánh tay vào người Mục Anh Húc, nước mắt giàn dụa.
“Một bác sĩ phẫu thuật không thể cầm dao mổ trong cuộc đời còn lại, anh hiểu cảm giác đó khủng khiếp thế nào không? Anh thật ác độc khi vu oan cho A Thế. A thế có vấn đề chỗ nào? Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
Bàn tay nắm lại để trên ngực Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ cúi đầu gục xuống, cơ thể như mất hết sức lực. Không còn tiếng khóc, chỉ có giọng nói sũng nước vọng ra khỏi mái tóc che phủ khuôn mặt. “Anh đang xúc phạm sự hy sinh của A thế.”
Mục Anh Húc sửng sốt trước tin tức từ miệng Uông Trữ Hạ. Thuộc hạ chỉ báo cáo Ôn Thế phải phẫu thuật vì vết thương khá nghiêm trọng, không có thông tin về việc hắn tàn phế cánh tay.
Ánh mắt phức tạp nhìn người con gái đang cúi đầu trước mặt, bàn tay vô thức đưa lên nắm cổ tay cô. Anh cảm nhận rõ cơ thể cô rùng mình, giọng nói lạnh nhạt thoát ra thật nhanh. “Buông!”
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu, trên khuôn mặt là ghét bỏ và tức giận. “Anh đi đi.” Trong khi anh ngây người nhìn vào mắt cô,
Uông Trữ Hạ giật mạnh tay, quay người bỏ đi. Trước khi điều tra rõ ràng, Mục Anh Húc biết rằng Uông Trữ Hạ sẽ không tin những gì anh nói. Anh quay người, đi ngược lại hướng cô.
“Ôn Thế, tôi nhất định lật được bộ mặt thật của anh. Anh sẽ phải hối hận vì lừa dối Trữ Hạ.”
Điện thoại báo có tin nhắn, Mục Anh Húc mở ra xem, vài bức ảnh được gửi đến. Càng xem, ánh mắt anh càng nguy hiểm đầy chết chóc.
“Cao Trữ Mộc, Ôn Thế, hai người thật giỏi.” Bức ảnh chụp lại việc hai người liên hệ và hẹn gặp nhau nhiều lần bên ngoài.
Một cuộc điện thoại từ cấp dưới vang lên cắt ngang cảm xúc giận dữ của Mục Anh Húc.
“Ông chủ, người phụ nữ điên đã được tìm thấy, ngài muốn tự tra khảo hay đưa đến đồn cảnh sát?”
“Đưa đến đồn cảnh sát.” Mục Anh Húc đi nhanh ra cổng bệnh viện. “Tôi sẽ tới ngay”
Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, Mục Anh Húc cùng đội trường bước vào, Nhìn người phụ nữ xa lạ, anh nhíu mày hỏi. “Cô biết tôi?”
“A Húc! Anh đến rồi.” Người phụ nữ cười khúc khích, giơ cổ tay bị khóa bởi còng số tám, nũng nịu. “Chồng, tháo ra giúp em. Họ trói em, đau đau.”
Mục Anh Húc cau mày nhìn đội trưởng, khẳng định. “Tôi chưa từng gặp người phụ nữ này. Tôi không quen cô ta.”
Đội trưởng là chỗ quen biết, hoàn toàn tin tưởng anh, nghi ngờ hỏi lại người phụ nữ. “Cô cùng anh ta có quan hệ gì?”
“Chúng tôi là vợ chồng, A Húc là của tôi, nhưng anh ấy toàn bỏ tôi ở nhà một mình… tôi buồn lắm..” Người phụ nữ bắt đầu nói những lười vô nghĩa.
“Người phụ nữ này có vấn đề về tâm thần sao?” Đội trưởng quay sang cấp dưới hỏi. “Cô ta lúc bị bắt cũng ngớ ngẩn thế này?”
“Vâng. Cô ấy còn cắn chúng tôi, hành vi khá hoang dại”
Trong khi hai vị cảnh sát trao đổi có nên gọi bác sĩ tâm lý đến xác minh không, Mục Anh Húc nhìn xoáy vào cô ta, anh bắt được một tia sắc bén lóe lên nơi đuôi mắt. Mục Anh Húc đơn giản kết luận. “Chắc chắn là giả vờ ngớ ngẩn để trốn tránh trách nhiệm hình sự. Các anh cần mạnh tay để tìm được sự thật.”
Đội trưởng cảnh sát hiểu ám chỉ của anh, gật đầu không do dự. “Đừng lo, tôi sẽ có câu trả lời hợp lý cho anh trong thời gian ngắn.”
“Làm phiền anh.”
Mục Anh Húc rời khỏi đồn cảnh sát, quay lại bệnh viện một lần nữa. Anh biết bản thân quá nóng vội khi đến tìm cô mà không mang theo bằng chứng. Điều quan trọng là anh lo lắng cho an toàn của cô.
Bên ngoài phòng bệnh, Mục Anh Húc nhìn qua tấm kính vuông trước cửa, cảnh tượng Uông Trữ Hạ chăm sóc Ôn Thế ân cần chu đáo khiến anh chua xót trong lòng. Năm tay siết chặt, quai hàm bạnh ra, anh nhanh chóng quay đi, sợ bản thân không kìm chế được, sẽ xông vào phòng lôi cô đi.
Uống Trữ Hạ đi ra khỏi phòng với khay đồ ăn, khuôn mặt cô trầm xuống khi nhìn thấy Mục Anh Húc đứng đợi bên ngoài.
“Anh vẫn còn ở đây? Anh lại muốn nói gì? Tiếp tục nghi ngờ A Thế thì tôi không muốn nói chuyện..”