Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng - Mục Anh Húc - Cao Trữ Tịch Full

Chương 72

Cao Trữ Tịch?

Trước đây Uống Trữ Hạ cũng đã nghe Cao Trữ Mộc đề cập đến vợ cũ của Mục Anh Húc, bây giờ nghe người làm kể lại, cô khẳng định Mục Anh Húc rất yêu vợ cũ của anh ta.

Cô như phát hiện một mặt chung tình của anh.

Sực nhớ ra những gì Cao Trữ Mộc đã nói với mình, Uông Trữ Hạ thận trọng hỏi “Nghe nói vợ cũ của Mục tổng đã chết?”

Mặt người làm tái đi, giọng đầy phiền muộn và thương tiếc. “Vâng, cô Cao mất vì tai nạn giao thông.”

Rõ ràng không quen biết, nhưng Uông Trữ Hạ vẫn cảm thấy đau nhói trong lòng. Dù sao cũng là một sinh mạng.

Người làm sợ vừa rồi nói quá nhiều vội vàng kết thúc chủ đề. “Cô Uông nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ làm chút đồ ăn cho cô.”

Cửa phòng khép lại, Uông Trữ Hạ nhìn quanh, càng nhìn kỹ đồ đạc trong phòng càng cảm thấy có cái gì đó rất quen thuộc. Quen thuộc, như thể cô ấy đã sống ở đây.

Uông Trữ Hạ ngồi xuống giường, cửa phòng bị mở ra, một bóng người nhỏ bé lao vào ôm lấy cô.

“Dì Trữ Hạ yêu quý của con!” Cái đầu nhỏ của Mục Niệm không ngừng cọ vào lòng Uông Trữ Hạ, vui vẻ nói. “Dì lâu không đến chơi với con. Con nhớ dì lắm.”

Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, trái tim Uông Trữ Hạ tan chảy, cô dịu dàng xoa nắn gò má Mục Niệm. “Dì cũng nhớ Niệm Nhi, nhưng gần đây dì bận việc nên không đến chơi với con được. Con có trách dì Trữ Hạ không?”

“Đương nhiên là không.” Mục Niệm không ngừng lắc đầu, vươn tay ôm cổ cô, hôn đánh chặt lên mặt. “”Tối nay con muốn ngủ với dì Trữ Hạ.”

Uông Trữ Hạ chưa bao giờ từ chối được đôi mắt tròn xoe cầu xin của Mục Niệm, nhưng cô sợ việc này không tốt. Do dự một lúc, cô yêu cầu thằng bé.

“Niệm Nhi cần xin phép bố.”

“Chuyện nhỏ” Mục Niệm nhảy phắt xuống sàn, buông tay Uông Trữ Hạ, chạy bịch bịch ra khỏi phòng.

Trong phòng ngủ chính, Mục Anh Húc đang xem tài liệu trên giường, thấy cửa bị mở từ bên ngoài, cái đầu nghịch ngợm của Mục Niệm thò vào lấp ló.

“Mục Niệm?” Mục Anh Húc nhìn con trai nghi ngờ, giọng thích thú hỏi. “Tại sao con lại giống như một tên trộm?”

Mục Niệm bước đến giường, mở to đôi mắt ngấn nước và cầu xin. “Bố, tối nay con ngủ với dì Trữ Hạ được không?”

Mục Anh Húc ngạc nhiên trước đề nghị của con trai. “Tại sao con muốn ngủ với dì Trữ Hạ? Con lớn rồi, nên tập thói quen ngủ một mình”

“Vì dì Trữ Hạ xinh đẹp. Con muốn ngủ với người đẹp.” Mục Niệm nhanh nhảu trả lời.

“Lý do này thì bố từ chối. Mục Niệm vẫn nên ngủ một mình đi.”

Mục Niệm cúi đầu, mím chặt môi, hai bàn tay nhỏ bé xoắn vào nhau, thật lâu sau mới thú nhận. “Bởi vì dì Trữ Hạ giống mẹ …”

Giọng nói yếu ớt, Mục Niệm sợ bố sẽ giận vì bé nhắc đến mẹ, bố sẽ không đồng ý. Nhưng bé không biết, lời nói thật lòng của bé khiến Mục Anh Húc xót xa đau khổ.

Cao Trữ Tịch mất vì tai nạn giao thông, Mục Niệm từ bé không được nhận tình yêu thương của mẹ, Mục Anh Húc nghĩ rằng Cao Trữ Mộc sẽ coi Mục Niệm như con ruột. Nhưng anh đã phạm sai lầm trước lựa chọn của bản thân, khiến con trai chịu nhiều ấm ức vì bị đối xử bạo hành.

Mục Niệm đã không có mẹ, ngay đến người bố như anh cũng thường xuyên làm thêm giở ở công ty không về nhà, chưa làm tròn trách nhiệm của một người bố, anh nợ Mục Niệm quá nhiều.

Xoa đầu Mục Niệm, Mục Anh Húc chợt nảy ra sáng kiến, liền hỏi. “Mục Niệm, con có muốn dì Trữ Hạ ở lại nhà chúng ta mãi mãi không?”

“Có ạ.” Mục Niệm trả lời không cần suy nghĩ, nhưng rồi bé lại phụng phịu. “Nhưng rồi dì lại bỏ đi như hồi trước. Con không thích thế. Bố nhốt dì lại trong nhà để dì chơi với con đi.”

Mục Anh Húc đỡ trán, cố gắng phân tích cho một đứa bé sắp bốn tuổi theo cách dễ hiểu nhất. “Chúng ta không được bắt nhốt người khác. Con thích gì Trữ Hạ nhiều như vậy, thì phải để dì Trữ Hạ cũng yêu thích con nhiều đến mức không muốn bỏ nhà đi.”

“Làm cách nào ạ? Bố nói đi, con sẽ khiến dì Trữ Hạ thích con, thích luôn cả bố.”

Mục Anh Húc có một kế hoạch, anh kéo Mục Niệm vào lòng, thì thầm vào tai nó cách lừa phỉnh Uông Trữ Hạ đồng ý ở lại Mục gia.

Mục Niệm mang theo kế hoạch to lớn của bố, tung tăng chạy đến phòng Uông trữ Hạ. “Dì Trữ Hạ yêu dấu ơi, bố đồng ý cho con ngủ với dì rồi.”

Cả tối hai dì cháu nô đùa với nhau, đến lúc đi ngủ, Mục Niệm lăn qua lăn lại, không chịu ngủ.

Sau khi nhìn thời gian, Uông Trữ Hạ bất đắc dĩ thuyết phục. “Con hứa ngủ với dì sẽ ngoan nghe lời mà. Nào, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Mục Niêm nhắm mắt nghiêm túc, sau vài giây lại mở ra tròn xoe. “Dì đọc chuyện để ru con ngủ đi.”

Uông Trữ Hạ đọc hết ba câu chuyện mà Mục Niệm vẫn mở mắt trừng trừng, trong khi cô buồn ngủ trước bé.

“Dì Trữ Hạ, con không ngủ được.” Mụ Nặc loay xoay trong vòng tay Uông Trữ Hạ, cười nhìn cô. “Dì hứa với con một điều, con sẽ đi ngủ ngay.”

Uông Trữ Hạ bật cười. “Con học cách đưa ra điều kiện này của ai vậy?”

“Của bố ạ.”

Câu trả lời ngây ngô thành thật của Mục Niệm khiến tim cô khẽ rung lên. Không biết Mục Anh Húc đỡ sốt chưa? Anh đã ngủ chưa?

Lắc đầu xua hình ảnh Mục Anh Húc ra khỏi tâm trí, cô hỏi Mục Niệm. “Hứa điều gì?”

“Con muốn vợ hứa sẽ ở lại đây mãi mãi với con.”

Điều hứa của Mục Niệm khiến nụ cười của cô đông cứng lại, mắt lóe lên tia kinh ngạc. Khuôn mặt Mục Niệm ngây thơ và nghiêm túc chờ câu trả lời của cô.

Uông Trữ Hạ không thể hứa điều này, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào với Mục Niệm, cô sợ nói lời từ chối sẽ khiến bé khóc. Cuối cùng cô không trả lời, chuyển sang chủ đề trẻ con đều thích. “Niệm Nhi, nếu con chưa buồn ngủ thì dì kế tiếp các câu chuyện khác, con cứ nhắm mắt nghe, được không?”

Không cho bé phản đối, cô nhanh nhẹn cầm quyển truyện lên đọc với giọng truyền cảm. Do quá muộn, và cũng do trẻ con dễ ngủ khi có người thì thầm bên cạnh, Mục Niệm rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Mục Niệm, cô thoáng thở dài.

Nếu không phải quá mệt, tối nay cô cũng không đồng ý ở nhà Mục Anh Húc. Cô biết rõ thân phận của mình, nên sẽ không bao giờ nói ra lời hứa không thực hiện được.

Trong phòng ngủ chính cách đó không xa, Mục Anh Húc vẫn còn thức.

Tu Kiệt đẩy cửa phòng ngủ chính ra, thấy Mục Anh Húc đang dựa vào đầu giường xem tài liệu trong tay, lập tức trách mắng. “Cậu vừa hạ sốt, không nghỉ ngơi tốt, gục ra đấy không ai thương đâu. Công việc cũng không chạy mất, ép bản thân kiệt sức làm gì. Đúng là cứng đầu!”

“Tai tôi sắp đóng thành kén vì cậu nhảm nhảm như bà cô già rồi này.” Mục Anh Húc không nhấc mắt, vẫn nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay. “Muộn rồi, sao cậu chưa biến về nhà? Định ngủ ở đây ăn vạ đấy à?”

“Đúng là đồ ăn cháo đá bát! Tôi vì lo nghĩ cho sức khỏe của cậu, mà giữa đêm dám đuổi tôi về?” Tu Kiệt khịt mũi coi thường, ngồi xuống ghế, cầm quyển tạp chí kinh tế lật mở lung tung. Xem một hồi không hiểu, hắn ném về vị trí cũ, trực tiếp hỏi thắc mắc trong lòng.

“Thư ký nhỏ của cậu là chuyện gì vậy?”

“Muốn hỏi gì thì nói rõ.” Mục Anh Húc cuối cùng cũng dời mắt khỏi công việc.

“Cao Trữ Mộc sống ở đây ba năm, cũng chưa bao giờ được bước chân vào căn phòng kia. Tại sao một thư ký nhỏ lại được ngủ lại trong đấy?”

Mục Anh Húc nhíu mày, không trả lời.

“Ngoài Cao Trữ Tịch, căn phòng này chưa từng có nữ chủ nhân khác. Hoặc nói chính xác, Mục gia chưa từng có nữ chủ nhân khác ngoài Cao Trữ Tịch.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!