C 42
Sáng sớm hôm sau, trước khi trời sáng, cánh cửa phòng của Uông Trữ Hạ bị đập rầm rầm.
Uông Trữ Hạ hoảng hốt bật dậy. Sau vài giây đờ đẫn, cô tỉnh táo hơn, rời khỏi giường và đi về phía cửa. Sau cánh cửa là khuôn mặt bất mãn khó tính của bà Ôn..
“Cô là loại phụ nữ gì vậy? Đừng tưởng ngày nghỉ là có thể ngủ trương xác lên. Cô có biết mầy giờ rồi không hả?”
“Thưa dì, chưa đến sáu giờ sáng.” Uông Trữ Hạ đau đầu trước tiếng la hét của bà Ôn, cô nhẫn nhịn trả lời.
Bà Ôn bĩu môi. “Sáu giờ sáng mà vẫn chưa dậy, cô đúng là loại phụ nữ lười chảy thây. Sốc lại tinh thần và dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho tôi. Hôm nay sẽ có một vài phu nhân cao quý đến nhà chơi. Tôi không muốn tiếp khách với nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu thế này.”
Bà Ôn ngúng nguẩy bỏ đi sau khi ra lệnh, để lại Uông Trữ Hạ với cái miệng há hốc. Cô nhìn căn nhà rộng lớn rồi sờ vào chiếc bụng đói meo, thở dài quay về phòng vệ sinh cá nhân. Dù sao, đây cũng chỉ là một trong các chiêu trò hành hạ của bà Ôn, đáng nhẽ cô không nên ngạc nhiên.
“Hôm nay sẽ là một ngày dài đây.” Uông Trữ Hạ vừa lau dọn, vừa lẩm bẩm chán nản.
Ngay khi Uông Trữ Hạ hoàn thành công việc, chuông cửa kêu lên. Bà Ôn đon đả ra mở cửa.
Một vài phụ nữ ăn mặc sang trọng đi vào huyền quan, định đổi giày, nhưng bà Ôn cười nói, phẩy tay. “Không cần đâu. Đi cả giầy vào đi.”
Cô nhìn những đôi giày cao gót để lại thật nhiều dấu vết trên sàn nhà mới được lau chùi cẩn thận, cảm thấy bao công sức của mình bị chà đạp không thương tiếc. Cuộc sống là một chuỗi bất công nối tiếp bất công.
“Khách về nhớ lau sạch sẽ cho tôi.” Bà Ôn rít qua kẽ răng khi đi ngang qua cô.
Uông Trữ Hạ vẫn đang thương xót cho sàn nhà thì bà Ôn lớn tiếng gọi.
“Uông Trữ Hạ! Mang cà phê lên đây, nhanh lên!”
Khi cô quay lại với khay cà phê trên tay, một vài phu nhân nhíu mày nhìn cô, bắt đầu phỏng đoán. Phu nhân áo tím hỏi. “Đây là?”
Bà Ôn mỉm cười ôn nhu, ánh mắt khinh bỉ ném về phía cô. “Chỉ là người làm ti tiện. Đừng bận tâm.”
“Người làm bây giờ đều trẻ trung xinh đẹp vậy sao?” Vẫn là phu nhân áo tím lên tiếng. “Xinh đẹp nhưng chỉ là người làm, đều là thứ vô dụng thôi.” Nụ cười trên môi bà Ôn hơi giảm, trợn mắt mắng Uông Trữ Hạ. “Xong việc rồi còn không biết vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Việc đơn giản này vẫn phải đợi tôi dạy cô? Đúng là ngu ngốc!”
Vài phu nhân che miệng cười, có vẻ họ thích thú trước việc một người làm xinh đẹp trẻ trung bị mắng chửi.
Do Uông Trữ Hạ không vui trước những lời xúc phạm của bà Ôn, một cốc cà phê hơi sánh ra tràn vào ngón tay, cô giật bắn mình kêu lớn làm chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ tan.
“Cô làm cái gì vậy hả? Chỉ mỗi việc bưng bê cà phê cũng không làm được. Cô đúng là đồ vô tích sự, thứ không ra gì.”
“Con xin lỗi… Bị nhục mạ trước mặt nhiều người, Uông Trữ Hạ cúi thấp đầu nuốt lời giải thích vào trong, im lặng chịu đụng.
“Còn không biết dọn dẹp nhanh lên, ngồi ỳ ra đấy.” Bà Ôn đá vào người cô đầy tức giận.
Một phu nhân vội vỗ tay bà Ôn, thuyết phục bà bĩnh tĩnh. “Được rồi, đừng nóng giận vì loại người thấp kém này. Chỉ là một tách cà phê.”
Cô nuốt nước mắt vào trong, khom người cúi đầu, nhanh nhẹn lau chùi và nhặt những mảnh sứ vỡ. Phía trên vẫn là giọng đay nghiến của bà Ôn.
“Làm nhanh rồi cút xuống bếp, đừng ở đây thêm chướng mắt.”
Mũi của Uông Trữ Hạ trở nên chua chát và nước mắt lưng tròng. Cô nghĩ đến Ôn Thế, những gì anh đã hy sinh, để dặn lòng phải chịu đựng.
Trong khi cô cúi người lau dọn, các phu nhân tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Tôi nghe nói Ôn thiếu gia đã có hôn thế. Có vẻ lời đính hôn của gia đình hai chúng ta không còn hiệu lực?” Phu nhân áo tím nửa đùa nửa thật.
Lần đầu được nghe đến về vấn đề này, tốc độ dọn dẹp của Uông Trữ Hạ chậm lại, hồi hộp chờ đợi phản ứng của bà Ôn.
Bà Ôn cười khanh khách. “Sao lại không tính? Bạn thân mến, chị cũng biết là bọn trẻ rất hay tự lựa chọn những thứ không cùng tầng lớp. Là sai lầm của tuổi trẻ bồng bột thôi. Gia đình chị vừa cao quý vừa đáng trân trọng. Nếu con gái chị đồng ý kết duyên với A Thế, đó là vinh hạnh của Ôn gia chúng tôi!”
“Ôn phu nhân, chị khiến tôi nhẹ nhõm nhiều. Có lẽ chúng ta sẽ để hai đứa trẻ ra ngoài gặp mặt vào ngày hôm sau.”
Bà Ôn cố tình nói điều này trước mặt Uông Trữ Hạ. Thấy cô mất hồn, bà Ön sung sướng thỏa mãn. Dưới sự bao bọc của Ôn Thế, bà Ôn cảm thấy Uông Trữ Hạ quá ngạo mạn, bà muốn cô biết thân biết phận mà tự giác rút lui.
Uông Trữ Hạ không còn tâm trạng để tiếp tục lắng nghe. Khi cô nghĩ Ôn Thế sẽ hẹn hò với một cô gái khác, trái tim cô đau nhói. Cô vội vàng dọn mảnh vỡ cuối cùng, nhanh chóng đi khỏi phòng khách.
Cô không nhìn thấy sau lưng có cặp mắt sung sướng hả hê.
Trong khi đó ở bệnh viện, Ôn Thế ngồi gục đầu trên hành lang, hắn thấy bản thân quá nhỏ bé và kém cỏi.
Bởi vì bệnh nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời, Ôn Thế không thể cứu sống anh ta. Hắn nhìn thấy một cuộc sống trôi qua trước mặt lại không thể làm gì.
Khi hắn rời phòng phẫu thuật, gia đình bệnh nhân rất kích động, khăng khăng đổ lỗi cho Ôn Thế..
Ôn Thế đã giải thích nhưng không được họ chấp nhận, bây giờ anh rất mệt mỏi, kiệt sức về thể chất và tinh thần.
Các bác sĩ xung quanh cũng nói giúp hắn, các thành viên gia đình của người chết đều không tin tưởng. Họ vây quanh hắn, yêu cầu hắn trả giá mạng đổi mạng. Các thành viên gia đình của người chết chỉ rời đi khi viện trưởng đến. Nhận thấy tình trạng của Ôn Thế không ổn nếu tiếp tục ở lại bệnh viện, viện trưởng cho Ôn Thế nghỉ ngơi vài ngày, chờ quyết định mới.
Ôn Thế không nói gì, chỉ gật đầu và rời đi. Hắn về nhà với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Uông Trữ Hạ là người nhận ra sự khác thường đầu tiên. “Có chuyện gì với anh vậy?”
Ôn Thế kể lại với Uông Trữ Hạ chuyện đã xảy ra trong bệnh viện. Bà Ôn ngồi bên cạnh vừa nghe xong, nổi giận lôi đình, chỉ thẳng vào mặt Uông Trữ Hạ.
“Tất cả là vì cô ta! Cô ta là ngôi sao chổi mang lại xui xẻo cho con!”
“Mẹ đừng nói linh tinh” Ôn Thế gạt phắt đi.
“Từ khi con quen cô ta, công việc sự nghiệp đều không thuận lời, mọi thứ bị xáo trộn và các cơ hội biến vận đen đeo bám.”
“Mẹ thôi đi!” Sức chịu đựng của Ôn Thể đến giới hạn, hắn gầm lên giận dữ.
“Mẹ có thể giữ im lặng vài phút được không? Con đã đủ mệt rồi.”
Bà Ôn sững sờ trước tiếng hét của Ôn Thế, ngậm miệng sợ hãi. Khuôn mặt của Ôn Thế rất đáng sợ, khiến hai người phụ nữ đều lo lắng cho cảm xúc của hắn.
Mọi người đều nghĩ đó chỉ là một sự cố nhỏ, nhưng sự việc này ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của Ôn Thế.
Gia đình của người chết đã làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng, họ vận dụng báo đài và truyền thông, điều này không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn Thế, mà thậm chí còn liên quan đến bệnh viện.
Cuối cùng, viện trưởng bắt buộc phải đình chỉ công tác của Ôn Thế, ngừng các cuộc phẫu thuật liên quan ngành y.
Tâm trạng Ôn Thế ngày càng xuống dốc. Quanh quẩn trong nhà khiến hắn không còn mở miệng nói chuyện, khuôn mặt u ám và bỏ bê không chăm sóc bản thân.
Bà Ôn nhìn con trai ăn uống như một người máy không có cảm xúc, đưa ra đề nghị. “Mẹ nghĩ bệnh viện đưa ra cách xử trí thật đáng thất vọng. Đây cũng là cơ hội để con thay đổi môi trường làm việc mới.”
Ôn Thể không trả lời, lặng lẽ ăn đồ Uông Trữ Hạ gắp cho hắn, mọi thứ nhét vào miệng thật nhạt nhẽo.
Bà Ôn tiếp tục thuyết phục. “Một số chi nhánh của công ty Ôn gia cần người quản lý mới. Con nên rời bệnh viện và thử thay đổi công việc khác. Có lẽ đây mới là việc phù hợp con.”
“Không hứng thú.” Ôn Thế lạnh nhạt nói.