C 26
Cao Trữ Mộc muốn tiếp tục giải thích, nhưng bắt gặp vẻ lạnh lẽo của Mục Anh Húc, cô ả cắn môi đầy oan ức.
Đáng tiếc vẻ ấm ức đáng thương đó không chạm được đến tim Mục Anh Húc, anh bế Mục Niệm, đi thẳng ra cửa với vẻ dứt khoát. “Mục Niệm tối nay đã quá sợ hãi, tôi đưa nó về trước. Cô cứ chậm rãi ăn.”
Mục Niệm lén lút thò mặt qua vai anh, lè lưỡi trêu ngươi Cao Trữ Mộc.
Hai bố con đi thắng ra khỏi hội trường, Mục Anh Húc không lấy xe đi về ngay, mà đưa con trai ra ngoài vườn, đến bên đài phun nước.
Đặt bé ngồi lên bệ lát xi măng, Mục Anh Húc ngồi đối diện, mắt đối mắt, nghiêm túc nói. “Nào, chúng ta hãy nói chuyện như hai người đàn ông.”
Mục Niệm chớp chớp mắt nở nụ cười vì được coi trọng, nhưng câu hỏi của Mục Anh Húc khiến nụ cười cứng đờ. “Con cố tình chạy khỏi hội trường, đúng không? Đàn ông không nói dối. Bố ghét những đứa trẻ nói dối. Nói thật với bố, con cố tình chạy trốn khỏi hội trường, đúng không?”
Đôi mắt nghiêm khắc của Mục Anh Húc khiến mục Niệm sợ hãi theo bản năng, bé gật đầu như một lời thú tội.
Mục Anh Húc nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu con trai, anh thở dài. “Bố biết con không thích mẹ Trữ Mộc, nhưng người chăm sóc con từ khi sinh ra là Cao Trữ Mộc. Con trốn đi như vậy, không nghĩ mẹ Trữ Mộc sẽ lo lắng sao?”
“Nhưng Cao Trữ Mộc không tốt với con. Không dịu dàng, không thương con, còn đánh tay đau đau.” Mục Niệm cố tình giơ cánh tay đã lành vết thương lên nhắc nhở.
“Mẹ Tịch Tịch mới là mẹ con. Mẹ Tịch Tịch rửa vết thương cho con, ôm con vào lòng..hu hu.. con muốn mẹ Tịch Tịch.”
Mục Niệm nấc lên, nước mặt giàn giụa trên mặt.
Mục Anh Húc nhận ra Mục Niệm cũng như anh, đều dính phải lời nguyền từ sự ôn nhu, từ cảm giác người giống người mà Uông Trữ Hạ mang lại. Nhưng anh không có bằng chứng, mọi thứ đều chỉ là nghi ngờ.
“Mục Niệm, Uông Trữ Hạ không phải mẹ con. Có phải vì Trữ Mộc mắng con, nên con giận lẫy, muốn tìm người khác thay thế không?”
“Không, kể cả Cao Trữ Mộc không mắng đánh con, con vẫn nhận ra mẹ Tịch Tịch.”
“Gọi là mẹ Trữ Mộc.” Mục Anh Húc nhắc nhở.
Mục Niệm cắn môi vâng dạ nhỏ xíu.
“Mục Niệm, dù Uông Trữ Hạ đối xử dịu dàng với con thì đấy cũng không phải mẹ con. Uông Trữ Hạ giống Cao Trữ Tịch, đều là cảm giác sai lầm của con. Nghe lời bố, quên cảm giác này đi. Khi nào con lớn sẽ hiểu.”
“Dạ” Mục Niệm cúi đầu thấp hơn, bĩu môi không vui. Bé sẽ không nói với bố, cảm giác ôm mẹ Tịch Tịch rất hạnh phúc, khác hoàn toàn Cao Trữ Mộc.
Mục Anh Húc nghĩ rằng bản thân đã giải thích rõ ràng, Mục Niệm sẽ không còn nhận nhầm nữa.
Anh đưa Mục Niệm đến một cửa hàng bánh ngọt, nhìn bé ăn ngon lành hai chiếc bánh.
Hai bố con về đến Mục gia là một tiếng đồng hồ sau.
“Trữ Mộc về chưa?” Mục Anh Húc hỏi người giúp việc.
Nhận được lời phủ nhận của người giúp việc, Mục Anh Húc chỉ đơn giản nghĩ cô ả đang giờ thói đỏng đảnh tiểu thư, nên cũng không bận tâm.
Sau khi tự tay tắm rửa cho Mục Niệm, dỗ bé ngủ, Mục Anh Húc xử lý nốt vài văn kiện quan trọng. Thời điểm Mục Anh Húc hoàn thành công việc cũng là bốn tiếng sau, đã quá nửa đêm. Anh dự định xuống dưới nhà lấy cốc rượu rồi về phòng đi ngủ.
Mục Anh Húc ngạc nhiên vì phòng khách sáng, và lái xe riêng đang ngồi xổm trước cửa.
“Cậu làm gì ở đây giờ này?”
Tiếng nói lạnh lẽo từ trên đầu vọng xuống khiến lái xe riêng giật mình, ngã lăn lông lốc xuống bậc thang.
Lái xe riêng thấy là ông chủ liền mừng rỡ bò lổm ngổm lên, khuôn mặt vừa lo sợ vừa vui mừng.
“Mục tổng, thật may ngài chưa ngủ.”
09:55KHành Trình Ph.Của Mục Tổng”
“Chuyện gì?”
“Cao tiểu thư chưa về. Chưa bao giờ Cao tiểu thư về muộn sau mười hai giờ đêm.”
“Gọi điện thoại chưa?” “Gọi rồi ạ, nhưng không ai bắt máy.” Lái xe riêng lo lắng bất an, miệng lắp bắp. “Gần đây báo đài đưa tin về những kẻ xấu chuyên hoạt động ban đêm, cô Cao lại là con gái…”
Mục Anh Húc giật chìa khóa trên tay lái xe riêng. “Để tôi đi tìm.”
Đánh xe ra khỏi cổng khá xa, não Mục Anh Húc hoạt động và suy đoán Cao Trữ Mộc có thể đi đâu, thì đèn pha ô tô quét đến một thân hình ngồi trên thanh chắn vào công viên gần đó.
Két. Xe phanh gấp ma sát trên lề đường. Mục Anh Húc đóng mạnh cửa xe, hầm hầm đi tới.
“Cô có biết bây giờ mấy giờ rồi không..”
Cao Trữ Mộc nhào mạnh vào lòng anh, mắt long lanh sáng ngời, giọng ngọt ngào hạnh phúc. “Anh Húc, em biết anh vẫn quan tâm lo lắng cho em!” Cô ả ôm anh thật chặt, cạ vòng một đầy đà lên người anh, gối đầu vào hõm cổ, nhắm mắt lại và cảm nhận sự ấm áp trên cơ thể anh.
Mục Anh Húc không ôm cô ả, lạnh mặt hỏi. “Cô cố tình không về nhà đúng không?
Cao Trữ Mộc chớp mắt, dụi mặt vào lòng Mục Anh Húc, giọng nũng nịu. “Em chỉ muốn biết trong tim anh có còn em không? Em đã đúng, anh vẫn lo lắng an toàn của em.”
Mục Anh Húc nhíu mày, bực bội đẩy Cao Trữ Mộc ra. Nhưng từ trong lòng vang lên tiếng khóc nho nhỏ khiến tay anh chùng xuống.
“Em chỉ muốn được người mình yêu quan tâm lo lắng, có gì không đúng ư? Anh Húc, trong ba năm, anh đã không cho em danh phận. Bây giờ xuất hiện một thư ký nhỏ bên cạnh, anh càng lạnh nhạt với em, đến mức ném em ở lại nhà hàng và bỏ về trước.”
Áo trước ngực Mục Anh Húc ướt sũng. Giọng Cao Trữ Mộc trở lên cao vút đầy trách móc. “Trước đây anh không như vậy, anh luôn dịu dàng và đặt em lên trên mọi thứ…”
“Đó là bởi vì…” Mục Anh Húc cường ngạnh gỡ tay Cao Trữ Mộc ra, giọng nói sắt đá, tàn nhẫn. “… trước đây tôi chưa nhìn rõ con người cô. Cô không hề lương thiện dịu dàng như những gì thể hiện. Cô thay đổi, hoặc có lẽ đấy mới là bản chất chật của cô.”
“Em thay đổi? Em thay đổi điểm nào?”
“Con người cô mưu mô và nuôi dưỡng trái tim độc ác.”
“Mục Anh Húc, anh đừng đối xử với em như vậy.” Cao Trữ Mộc muốn níu tay nhưng bị anh tránh ra. “Em không có thay đổi, em vẫn yêu anh, tình yêu này chưa từng phai nhạt trong ba năm qua.”
Mục Anh Húc không đáp lời, nói nhiều cùng một sự việc không phải tính cách anh.
Thái độ lãnh đạm của Mục Anh Húc khiến Cao Trữ Mộc khó thở, trái tim ả dường như bị thứ gì đó xuyên qua đau đớn. Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt.
Hai người đứng giằng co bên nhau, không để ý một chiếc xe màu đen lao vụt qua. Bên trong là Uông Trữ Hạ và Ôn Thế, cô nghĩ mình vừa nhìn thấy ông chủ và cô tình nhân. Lắc lắc đầu, Uông Trữ Hạ cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều. Thời điểm cô giúp Mục Niệm đi lạc cũng qua bốn tiếng rồi, làm sao có chuyện họ còn đứng ngoài đường.
“Anh rất vui vì Hạ Hạ quay về nhà với anh.” Ôn Thế vui vẻ nói, kéo Uông Trữ Hạ thôi nhìn ngoài cửa sổ xe.
Hai người sau bữa cơm đã đến khách sạn nơi Uông Trữ Hạ thuê, dọn dẹp đồ đạc để trở về nhà Ôn Thế. Đồ của cô không nhiều, nên chỉ một chuyển xe này là mang đủ.
“Anh có thể hỏi em lý do thay đổi quyết định không? Anh nghĩ Hạ Hạ vẫn giận anh.” Ôn Thế nói đùa, không thể che giấu nụ cười từ khóe miệng.
“Làm mình làm mẫy lâu rồi, cũng nên quay về nhà mình chứ.”
Uông Trữ Hạ nói điều này từ trái tim. Cô sẽ không thừa nhận bản thân đã ghen tỵ khi nhìn thấy gia đình hạnh phúc của Mục Niệm. Có bố có mẹ, có đứa con thơ, đúng chuẩn gia đình điển hình.
Còn cô, ngoài Ôn Thế, cô không có bất kỳ người thân nào. Cô thấy tủi thân và muốn quay về với người thân duy nhất.
Ôn Thế khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Thế ca vĩnh viễn là ngôi nhà che chở Hạ Hạ”
Nhìn nụ cười ngượng ngùng của cô, Ôn Thể ngỏ lời. “Để ăn mừng chuyện vui này, không biết trưa mai anh có vinh dự mời Uông tiểu thư bữa trưa không?”