C 22
Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc cùng đi với nhau sau giờ làm, trợ lý riêng và chủ tịch tập đoàn, mối quan hệ dễ gây hiểu lầm khiến lời đồn đãi về hai người trở thành đầu đề bàn tán.
“Mục tổng có dịu dàng khi ở bên cô không?”
“Hôm trước không phải có anh chàng đẹp trai đến công ty tìm cô sao?
Bây giờ có thêm Mục tổng, cô có chịu được nhiệt không?”
Uông Trữ Hạ choáng váng trước sự ghen tuông khinh khủng cùng việc ngồi lê đôi mách trong công ty.
Mặc dù cô đã giải thích rằng buổi tiệc xã giao bị hủy bỏ, Mục tổng chỉ đưa cô về thẳng nhà, cô vẫn không thể thoát khỏi những câu hỏi lặp đi lặp lại của đồng nghiệp nữ.
Trước khi cô bùng nổ mắng người thì một tách cà phê đẩy đến trước mặt cô. “Trữ Hạ uống cà phê đi, mọi người chỉ hỏi đùa trêu cô thôi. Cô đừng nổi giận nhé.” Uông Trữ Hạ ngẩng đầu kinh ngạc nhìn đồng nghiệp xa lạ đang giải vây cho mình.
Vài người xung quanh tản ra, nói xấu người khác trước mặt đã vô duyên rồi, giờ còn bị đập thẳng mặt khiến các nữ đồng nghiệp cũng biết xấu hổ rời đi.
“Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ gật cầu cảm kích, ngại ngùng vì không nhớ tên cô gái trước mặt.
“Em pha cà phê chắc không nhiều kinh nghiệm như chị. Chị Trữ Hạ đừng chê cười.” Đồng nghiệp xa lạ cúi xuống thì thầm. “Em thấy Mục tổng rất hài lòng cà phê của chị. Chị Trữ Hạ hôm nào có thời gian chỉ em cách pha cà phê nhé. Em rất ngưỡng mộ chị.”
Uông Trữ Hạ cười méo xẹo, không biết trả lời thế nào. Hóa ra pha cà phê cho ông chủ cũng trở nên nổi tiếng thế à?
Đồng nghiệp nữ nhiệt tình mời cô uống thử, Uông Trữ Hạ uống non nửa cốc, mới hài lòng tạm biệt cô rời đi.
“Em về làm việc đây. Hôm nào em mời chị ăn trưa nhé.”
Vài bước nhạc đệm cho buổi sáng làm việc trôi qua, Uông Trữ Hạ cũng bắt tay vào bản kế hoạch trên bàn. Được một lúc, cô đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau, như thể ruột cô bị xoắn lại với nhau, cô cứng người và chạy vội đến nhà vệ sinh.
Uông Trữ Hạ nhớ lại xem bản thân đã ăn gì, giật mình nghĩ đến tách cà phê kia. Cô không hề có va chạm xích mích với ai, vậy mà lòng ghen tuông mù quáng có thể tính kế cô đến mức này?
Sau khi xử lý ổn thỏa, Uông Trữ Hạ dự định ra ngoài tìm nữ đồng nghiệp kia nói chuyện. Đặt tay lên nắm đấm cửa, Uông Trữ Hạ sốc nặng Cửa bị khóa! Trò phụ nữ hay bày ra trên phim ngôn tình để hãm hại nhau, hôm nay cô được là người trong cuộc?
“Có ai không! Giúp tôi với!” Uông Trữ Hạ đập mạnh vào cửa, hét lớn.
Nhưng dù cô có hét lên thế nào, cũng không ai trả lời, cánh cửa vẫn đóng chặt đáp lại cô.
Bên ngoài phòng vệ sinh, vài đồng nghiệp nữ lắng nghe tiếng hét của Uông Trữ Hạ, mỉm cười thích thú trước sự hoảng loạn trọng giọng nói của cô. Họ nhìn nhay, đọc được sự hài lòng và ích kỷ của người cùng chí hướng.
Có người còn đặt tấm biển Nhà vệ sinh nữ đang hỏng” ngay trước cánh cửa đập rầm rầm, rồi cùng quay về công việc dang dở.
Uông Trữ Hạ hét nhiều khiến cổ họng khản đặc. Cơ thể cô trượt trên mặt đất một cách mệt mỏi, bụng dưới vẫn đang vật lộn với cơn đau, khiến khuôn mặt cô tái nhợt.
Cùng lúc đó, trong phòng giám đốc, Mục Anh Húc bực bội vì Uông Trữ Hạ chưa đưa tài liệu anh ta cần đến văn phòng. Cô cũng quên cả nhiệm vụ pha cà phê thường ngày.
Mục Anh Húc ra khỏi phòng, liếc nhìn bàn làm việc trống trơn của cô phó thư ký.
“Uông Trữ Hạ đâu?”
Các nhân viên đều lắc đầu nói không biết.
Biến mất trong giờ làm khiến Mục Anh Húc đánh giá tệ về thái độ làm việc của Uông Trữ Hạ.
“Cô ta quay lại, bảo đến văn phòng tôi ngay lập tức.” Sau khi chờ thêm nửa tiếng, Uông Trữ Hạ vẫn chưa quay lại, kiên nhẫn của Mục Anh Húc bị mài sạch.
Mục Anh Húc lấy điện thoại, quát mắng ngay khi điện thoại kết nối.
“Uông Trữ Hạ! Cô đang ở đâu? Tài liệu tôi yêu cầu đến bao giờ mới có? Mỗi công việc đơn giản như vậy cũng để cấp trên đợi, cô còn muốn đi làm không?”
Nhưng không có tiếng đáp lời, Mục Anh Húc nghi ngờ nhìn màn hình, vẫn đang kết nối.
Mãi đến khi Mục Anh Húc muốn đập điện thoại thì một giọng nhỏ xíu vang lên.
“Mục tổng..” Giọng nói yếu ớt khiến nhịp tim của Mục Anh Húc lạc nhịp. “Tôi bị nhốt trong phòng vệ sinh… làm ơn, bụng tôi đau…”
Nghe thấy tiếng nức nở của cô, trái tim Mục Anh Húc thắt lại, anh vội vã rời khỏi văn phòng mà không kịp cúp máy.
Uông Trữ Hạ đang trong cơn choáng váng vì đau đớn, cô nghe thấy tiếng gõ cửa nên chống tay run rẩy đứng dậy.
Cửa được mở ra từ bên ngoài. Mục Anh Húc bước vội vào với khuôn mặt lo lắng, đúng lúc cô lảo đảo trượt chân trên sàn sắp sửa ngã đập thẳng mặt xuống.
Ba bước thành hai bước, Mục Anh Húc dùng vòm ngực rộng lớn đỡ lấy người cô, vòng tay qua eo như ôm một thứ gì đó mỏng manh dễ vỡ.
Uông Trữ Hã ngẩng mặt lên với cái mũi đỏ ửng, chiếc mũi thanh tú của cô đập vào ngực Mục Anh Húc đau quá, giọng cô nhu mỳ nỉ non như con mèo nhỏ.
“Mục tổng…” rồi chìm vào hôn mê.
Một vài đồng nghiệp nữ vẫn đang nói chuyện khoái chí, nhưng bất ngờ thấy Mục tổng đi vội đến nhà vệ sinh. Sau đó, họ thấy Mục Anh Húc ôm Uông Trữ Hạ với khuôn mặt tái xanh quay ra.
Các đồng nghiệp nữ nhìn nhau, lo lắng dấy lên trong lòng. Nếu Mục Anh Húc điều tra chuyện này, mọi người đều không thể trốn tội.
Tại bệnh viện, khi Uông Trữ Hạ tỉnh dậy thì trời đã tối. Nhìn bài trí xung quanh, cô biết bản thân đã được đưa vào bệnh viện.
Trong khi cô cau mày suy nghĩ xem ai giúp đỡ mình, cửa phòng bật mở, thư ký Trần Hiên bước vào với cà mèn cháo trên tay.
“Cô tỉnh rồi à?” Thư ký Trần Hiên đặt cháo lên tủ đầu giường. “Cô uống thuốc xổ quá nhiều trong một lần khiến cơ thể mất nước, dẫn đến kiệt sức. Chỉ cần nghỉ ngơi, sẽ rất nhanh khỏe.”
Uông Trữ Hạ gật đầu mỉm cười, “Cảm ơn.”
Cô biết tách cà phê đó có vấn đề. Sự nhiệt tình đến từ một người lạ luôn cần cảnh giác. Đây là một bài học cho cô.
“Người cô cần cảm ơn là Mục tổng. Ngài ấy đưa cô vào bệnh viện và bỏ lỡ buổi họp quan trọng vì chuyện chậm trễ đưa tài liệu của cô.” Thư ký Trần Hiên lạnh nhạt nói.
Uông Trữ Hạ nhớ đến nhiệm vụ được giao trước khi bị nhóm đồng nghiệp nữ vây quanh. Cô hiểu rằng bản thân đã tắc trách trong công việc.
Nghỉ ngơi trong bệnh viện một đêm, Uông Trữ Hạ lại đầy sức sống đến công ty vào sáng hôm sau. Điều bất ngờ đập ngay vào mặt cô khi mở cửa văn phòng ra.
“Đây là những người giở trò vào cốc cà phê đưa cô uống, chặn cửa phòng vệ sinh cũng là họ. Cô có toàn quyền xử lý việc này.” Mục Anh Húc lạnh lùng đảo mắt nhìn những người phụ nữ xấu xí trước mặt. Anh ghét nhất những trò đấu đá đâm sau lưng đồng nghiệp.
Một vài nữ đồng nghiệp bạo dạn van xin lòng từ bi của Uông Trữ Hạ.
“Trừ Hạ, chúng tôi sai rồi, chúng tôi chỉ là ghen tỵ..”
“Chúng tôi chỉ muốn đùa một chút..”
“Chúng tôi không nghĩ hậu quả lại lớn như vậy…
Uông Trữ Hạ chớp mắt nhìn thái độ ăn năn giả tạo, hờ hững quay đầu nhìn Mục Anh Húc, giọng điềm tĩnh. “Chuyện đồng nghiệp hãm hại nhau không còn là chuyện cá nhân. Tôi xin nghe theo quyết định và sắp xếp của công ty.”
Mục Anh Húc bất ngờ khi cô không trả thù. Đôi mắt xếch tròn xoe nhìn vào anh như đang khẳng định anh không nghe nhầm.
Mục Anh Húc nhớ đến ánh mắt của Cao Trữ Tịch trong buổi ly hôn ở sở tư pháp. Thời điểm trước khi cô đặt bút ký tên, thái độ của cô cũng giống cô gái trước mặt anh: không ồn ào, không đòi hỏi, chỉ có sự bình tĩnh mềm mại rất riêng biệt.