Uông Trữ Hạ lắc đầu, ánh mắt trở nên phức tạp, sau một lúc im lặng, cô mới chậm rãi nói. “Cao Trữ Mộc… không còn tỉnh táo nữa. Thần trí đã trở nên điên dại không biết gì.”
“Cái gì?” Hứa Cao Lãng bất ngờ trước kết quả này.
“Chị ta không còn nhận ra tôi. Khi tôi đến gần, chị ta tưởng tôi muốn đánh hoặc làm tổn thương nên chị ta lao đầu vào tường, tự đập đầu lên tường mấy lần.”
Uông Trữ Hạ kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra, cô vẫn chưa hết bối rối vì không phân biệt được thật giả. “Hiện chị ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu, chưa rõ tình trạng thế nào… Không rõ việc tôi đến biệt thự có được sắp đặt sẵn trong kế hoạch không, nhưng phản ứng của Cao Trữ Mộc rất dữ dội và kiên quyết.”
Giọng Uông Trữ chưa hết bàng hoàng, máu đỏ vẫn khiến cô sợ hãi.
Qua vài giây ngạc nhiên, Hứa Cao Lãng nói ra nghi vấn trong lòng. “Không nhẽ ả cố ý diễn kịch trước mặt em để em tin thần kinh giả có vấn đề? Bây giờ giấy khám sức khỏe của bệnh viện rất dễ làm, chỉ cần có tiền đều mua chuộc được bác sĩ. Không ai chứng mình được thực sự Cao Trữ Mộc có vấn đề về não.”
Uông Trữ Hạ cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hành vi quá khích của Cao Trữ Mộc rất chân thật, xảy ra ngay trước mắt khiến cô gần như xua tan nghi ngờ trong lòng.
“Ý anh là chị ta dùng tính mạng mang ra đánh cược? Chỉ có vài phút đồng hồ, làm sao mà dàn dựng cảnh tượng như thật nhanh đến vậy? Tôi thấy máu chảy ra rất nhiều, đầu là nơi quan trọng nhất của con người, máu chảy vô cùng nhiều…”
Hứa Cao Lãng không vừa ý, nên cắt ngang. “Rất nhiều thứ tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là thật, đấy là còn không nhắc đến có thể Cao Trữ Mộc bị ép buộc phải diễn kịch.”
“Ý anh là Mục Anh Húc hoặc Khương Giang ép Cao Trữ Mộc diễn kịch?”
“Muốn biết có phải thật hay không, đến bệnh viện sẽ biết.”
Với thái độ hoài nghi, Uông Trữ Hạ theo sự sắp xếp của Hứa Cao Lãng, cùng đến bệnh viện.
Hỏi thăm y tá trực quầy bệnh viện, được cho biết Cao Trữ Mộc đã chuyển đến phòng bệnh thường.
“Tình trạng của cô ấy thế nào?” Hứa Cao Lãng lịch sự hỏi y tá trực.
Y tá cười chuyên nghiệp. “Thực xin lỗi, tôi không biết tình trạng của cô ấy, nhưng anh có thể hỏi bác sĩ điều trị chính.”
Hứa Cao Lãng cảm ơn rồi kéo Uông Trữ Hạ đến gặp trực tiếp bác sĩ điều trị chính. Uông Trữ Hạ thấy việc này khó hiểu, nhưng im lặng nghe lời.
Bác sĩ điều trị cho Cao Trữ Mộc khoảng năm mươi tuổi, tóc búi cao, khuôn mặt khá nghiêm khắc. Đẩy cặp kính giọng đen trên sống mũi, giọng bác sĩ ôn hòa.
“Tôi không nghĩ thanh niên thời đại này sẽ có áp lực tâm lý lớn như vậy. Tôi vẫn đề nghị người nhà đưa bệnh nhân đi gặp bác sĩ tâm lý. Nếu phía gia đình không giải quyết vấn đề này sớm, e rằng tình huống tự tổn thương vẫn sẽ xảy ra. Dù não chấn động nhẹ nhưng trong sinh hoạt phải cẩn thận hơn.”
“Tâm lý có vấn đề?” Uông Trữ Hạ đang định hỏi nhưng bị Hứa Cao Lãng nhanh miệng cắt ngang.
“Được rồi, chúng ta hãy nghe theo sắp xếp của bác sĩ. Đi gặp cô ấy thôi.” Hắn nháy mắt ra hiệu cho cô, Uông Trữ Hạ phối hợp đứng lên cảm ơn bác sĩ rồi ra khỏi phòng. Cửa phòng khép lại, Uông Trữ Hạ khó hiểu hỏi. “Sao anh không cho tôi hỏi? Chắc bác sĩ có thể hiểu được tình hình.”
Hứa Cao Lãng thở dài nhìn Uông Trữ Hạ, cốc vào đầu cô. “Em cũng có vấn đề về não à? Bác sĩ đó chỉ là bác sĩ trong khoa cấp cứu, không phải bác sĩ chuyên khoa tâm lý, làm sao có thể biết Cao Trữ Mộc có vấn đề về tâm lý từ trước? Chắc hẳn có người mớm lời cụ thể.”
Nghe phân tích của hắn, Uông Trữ Hạ choáng váng. “Ý của anh là, họ đã mua chuộc bác sĩ?”
“Có thể?”
“Chúng ta có thể đưa ra giá tiền cao hơn để mua lại thông tin từ bác sĩ không?” Cô hồi hộp đưa ra đề nghị, nhưng bị hắn bác bỏ.
“Nếu tiếp tục đặt câu hỏi, em sẽ sốc trước các đáp án. Chúng ta có thể đến phòng bệnh xem xét thêm nhận định này đúng không.”
Uông Trữ Hạ gật đầu, hy vọng sớm tìm ra câu trả lời.
Hứa Cao Lãng đúng một nửa, bác sĩ không bị mua chuộc, nhưng ở trước mặt bác sĩ, Khương Giang đặc biệt nhấn mạnh, Cao Trữ Mộc bị kích thích khiến áp lực tâm lý dồn nén quá lớn, dẫn đến tự đập đầu vào tường tự sát.
Hai người đến khu bệnh thường, không vào phòng mà đứng ở cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tuy nhiên, tường cách âm quá tốt, bên trong phòng yên tĩnh đến nỗi hoàn toàn không nghe thấy gì, điều này khiến họ có chút thất vọng.
“Chúng ta đứng đây không phải là cách hay.” Uông Trữ Hạ không phải người có nhiều kiên nhẫn, cô gõ cửa, không thấy ai đáp lại, liền nhẹ đẩy cửa phòng mở ra khe nhỏ, chưa kịp nhìn vào trong phòng, đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng trầm thấp.
“Cô làm gì ở đây?”
Thân thể Uông Trữ Hạ cứng đờ khi nghe thấy giọng nói, vẻ mặt thận trọng chuyển sang xấu hổ chột dạ. Cô quay người nhìn Hứa Cao Lãng trách cứ vì hắn canh phòng không chuyên tâm, áy náy nhìn Khương Giang.
“Tôi… tôi đến đây để xem vết thương của chị ta có sao không?” Khương Giang nhướn mày nhìn qua Hứa Cao Lãng bên cạnh, rồi lạnh lùng nói với Uông Trữ Hạ. “Xem? Cô muốn xem Mộc Mộc chết chưa thì đúng hơn.”
“Tôi.”
“Thật tiếc phải làm cô thất vọng. Mộc Mộc nhờ sự quan tâm giả dối này của cô mà đã qua nguy hiểm.” Giọng Khương Giang tràn ngập bất mãn, ánh mắt không giấu giếm chán ghét bên trong.
Hứa Cao Lãng lách người đứng trước mặt Uông Trữ Hạ, khí thế tỏa ra không hề kém cạnh Khương Giang. “Thái độ của anh là ý gì? Anh quyền gì mà nói truyện với em ấy như vậy? Cao trữ Mộc có chết cũng là quả báo do cô ta tạo thành.”
“Anh là ai?” Khương Giang đảo mắt qua lại giữa hai người, khóe miệng nhếch lên giễu cợt. “Ô, cô thật lợi hại đấy Uông Trữ Hạ, xung quanh luôn có vệ tinh sẵn lòng đứng ra bênh vực. Loại người như cô không đáng để A Húc đặt tình cảm suốt bao nhiêu năm trời.”
“Câm miệng! Người ngoài như anh biết gì về quan hệ giữa tôi và Mục Anh Húc mà lên tiếng?
“Tôi không cần biết. Điều tôi biết là tình cảm của A Húc đặt sai chỗ, si mê không đúng người, yêu thương phải người không xứng đáng. Một người xoay trái xoay phải là có đối tượng mói như cô chẳng có điểm nào tốt để người khác phải yêu thương tôn thờ.” ơng Giang không ngừng miệt thị cô, giọng hắn điềm tĩnh chậm rãi nói từng chữ.
Lời nhận xét gai góc của hắn như trăm nghìn mũi kim đâm sâu vào tim cô, sắc mặt cô tái nhợt, hai tay buông thống nắm chặt gấu áo trong vô thức. Mọi người luôn nghĩ cô có lỗi với Mục Anh Húc, cô không xứng với tình cảm của anh ta. Khương Giang nói câu này, Quách Thẩm Ngạn cũng nói như vậy, hóa ra trong đoạn tình cảm này, Mục Anh Húc là nạn nhân? Những gì Mục Anh Húc tàn nhẫn đối xử với cô trong cuộc hôn nhân không tình yêu kia là xứng đáng với cô?
Ký ức về những năm làm vợ đầy cô độc và đau khổ tràn về âm ỉ trong lòng khiến cô khó thở, bao nhiêu uất ức không cách nào trút ra làm khuôn mặt Uông trữ Hạ xám ngoét. Hứa Cao Lãng thấy cô bị sỉ nhục, hắn đấm mạnh về phía Khương Giang nhưng bị tránh được. Khương Giang quay người quét chân muốn đạp ngã Hứa Cao Lãng, chỉ trúng bức tường.
Y tá đi ngang qua thấy người nhà bệnh nhân gây sự, đứng lại mắng người, tỏ ý nếu không nghiêm túc giữ trật tự trong bệnh viện, mời tất cả rời đi.
Động tĩnh lớn làm Uông Trữ Hạ hoàn hồn, thoát khỏi cảm giác đau khổ, cô vội kéo tay Hứa Cao Lãng, nhìn hắn cầu xin. “Đi thôi.” Chỉ vài từ đơn giản, nhưng sức lực của cô đã cạn kiệt.
Hứa Cao Lãng không muốn làm cô khó xử, hắn gật đầu, cẩn thận vươn tay ôm eo cô, trừng mắt với Khương Giang. “Người không xứng đáng ở đây là Mục Anh Húc.”
Uông Trữ Hạ không nhớ bản thân làm cách nào rời bệnh viện, chỉ biết khi an ổn ngồi trên xe, nước mắt của cô không kìm chế được.
“Tại sao ai cũng cho rằng tôi có lỗi với tình cảm của anh ta? Tình cảm thật lòng của tôi bị anh ta chà đạp, giẫm dưới chân cũng là xứng đáng? Hôn nhân đó, tôi sống nhục nhã không khác một con chó cũng là xứng đáng? Rõ ràng là anh ta thận trọng từng bước bày mưu tính kế tôi, những gì anh ta làm đều đúng, tôi thì sai? Tôi chỉ xứng là con cờ trong tay anh ta, là thứ tôi xứng đáng nhận?”
Uông Trữ Hạ khóc nức nở, cô rất buồn, thấy có lỗi với bản thân, lòng hụt hẫng vì liên tục bị phủ nhận, cảm xúc dồn nén quá lâu cần được giãi bày. Cô tựa lên ghế, tay vắt ngang mắt, che đi phần lớn biểu hiện đau thương trên mặt, để mặc nước mắt lăn dài, tiếng cười tràn khỏi cổ họng.
“Thật nực cười, đúng không? Người có lỗi luôn là tôi. Ai cho các người quyền phán xét tôi? “
Hứa Cao Lãng không dỗ dành, một lời an ủi cũng không có. Hắn biết cô mệt mỏi quá lâu rồi, phải trút bỏ mới có thể đi tiếp.
Không rõ cô khóc bao lâu, đến khi uể oải chìm vào giấc ngủ chập chờn, đều nghẹo một bên, ngay cả trong giấc mơ, lông mày vẫn nhíu chặt không thoải mái.
Nhìn khuôn mặt ướt nước của cô, Hứa Cao Lãng cẩn thận lau khô, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Dù phải đối địch cả thế giới, tôi vẫn đứng về phía em.
Trong khi đó tại Mục thị.
Mục Anh Húc ném tài liệu trong tay xuống bàn, quát mắng vào mặt người đang cúi đầu trước mặt. “Đây là kết quả điều tra anh làm được trong một tháng?
Mấy thứ vô tác dụng này làm được gì?”
Cấp dưới sợ hãi cúi đầu, sống lưng lạnh toát, run rẩy trả lời. “Mục tổng, camera có điểm mù, và hai camera mất tín hiệu, chuyện xảy ra đã một năm, tìm gặp những người có mặt vào thời gian đó để kiểm tra có điểm khó…”
Rầm. Máy tính trên bàn làm việc bị Mục Anh Húc hất đổ xuống sàn, kéo theo dây điện đứt tóe ra tia lửa, anh ngồi trê ghế da cao cấp, vẻ hung ác thể hiện rõ trên khuôn mặt. “Chỉ cần trả lời, anh có điều tra ra được hay không?”
Bắt gặp ánh mắt rét lạnh sắc bén như lưỡi dao, cấp dưới rùng mình, cảm giác như sắp chết, hắn cố gắng vượt qua sự ngột ngạt khó thở để trả lời.
“Được, thưa ngài. Xin cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định trình lên kết quả như yêu cầu.”
Mục Anh Húc không đáp lại, cấp dưới coi như dấu hiệu tốt, vội vàng thu nhặt tài liệu rơi dưới đất rồi vội vàng ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi phòng, do vội vàng nên đụng phải Quách Thẩm Ngạn đi ngang qua.
“Xin lỗi, anh Quách!”
“Có chuyện gì vậy? Mặt cậu xanh mét.” Quách Thẩm Ngạn ngạc nhiên trước vẻ hoảng sợ của đồng nghiệp, ánh mắt lướt qua thông tin trong tài liệu. Hắn liền đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Cấp dưới chỉ lắc đầu, cười cứng ngắc, bước vội đi.
ghế da cao cấp, vẻ hung ác thể hiện rõ trên khuôn mặt. “Chỉ cần trả lời, anh có điều tra ra được hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!