Chương 148
Mục Anh Húc khá sốc trước lời nói chua ngoa của Uông Trữ Hạ, anh im lặng nhìn cô không lên tiếng.
“Đủ rồi! Không muốn nói cũng không cần giả bộ. Đâu phải lần đầu tiên anh bênh vực bao che Cao Trữ Mộc. Tôi chán thái độ này của anh lắm rồi. Đừng giả vờ khó xử diễn kịch trước mặt tôi.”
Uông Trữ Hạ quát lớn, quay người muốn bỏ đi, nhưng bị Mục Anh Húc túm được cổ tay, kéo mạnh lại. Cơ thể mất đà ngã đập vào lồng ngực vững chắc của anh, cô như chuẩn bị trước, bàn tay đưa cao tát thẳng vào mặt Mục Anh Húc.
Trong đêm khuya, tiếng tát tai giòn giã vang lên khá lớn, cả hai cùng sốc trước hành vi quá khích của cô. Đánh người xong, Uông Trữ Hạ thấy cắn rứt lương tâm, bên ngoài vẫn giả bộ bình tĩnh làm mặt lạnh. “Tại sao anh không tránh? Anh tỏ ra hối hận giả tạo cho ai xem?”
Mục Anh Húc phản ứng còn nhanh hơn, anh xốc nách nhấc bổng cô như một con búp bê, sải bước lớn đến gần xe ô tô, đặt mạnh lưng cô lên thành xe. Trước khi cô nghiêng người bỏ chạy, nắm tay đấm mạng xuống xe, thành công khiến cô giật bắn mình khựng lại vài giây. Mục Anh Húc chống hai tay hai bên, giam cô vào giữa anh và xe, Uông Trữ Hạ gần như đứng ngửa người tựa vào xe, ngẩng mặt đối diện khuôn mặt tối đen ngược sáng của anh.
“Gần đây em có sở thích đánh người?” Mục Anh Húc cúi xuống thật gần, thì thầm bên tai cô. “Em nghĩ ra lý do gì tôi tình nguyên để em đánh chưa?”
Uông Trữ Hạ rùng mình vì lạnh, cô cảm giác máu trong người đều dồn lên não, đầu các ngón tay tê dại không nhúc nhích nổi. Câu hỏi của Mục Anh Húc khiến cơ thể cô không cử động được. Tận sâu trong đáy lòng, bản năng trước nguy hiểm báo động, người đàn ông trước mặt này rất nguy hiểm, cảm giác chết chóc bủa vây giác quan của cô. Rất đáng sợ.
Mục Anh Húc cầm bàn tay vừa tát anh lên ngắm nghía, tiếng cười khùng khục tràn khỏi cổ họng. “Cách đây năm năm, nhớ không lầm tôi từng bẻ từng ngón tay của một người. Khô biết cảm giác đau đớn đó có lớn toàn thân hay không?” Mục Anh Húc không biết Uông Trữ Hạ đã lấy lại ký ức, nhưng bản thân cô hiểu rõ, trí nhớ không ngừng tua lại cảnh tưởng bỏ trốn trước khi cô gặp tai nạn giao thông. Anh nhắc cho cô nhớ, cô vừa dùng bàn tay từng bị bẻ gãy ngón tát vào vào mặt anh.
Anh hài lòng nhìn vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của Uông Trữ Hạ, cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay lạnh toát run rẩy. Giọng nói hài lòng. “Bây giờ em bình tĩnh lại chưa?”
Câu hỏi của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ giật mình, im lặng không nói. Dưới ánh đèn đường ảm đạm màu vàng cam, Mục Anh Húc mân mê bàn tay nhỏ, Uông Trữ Hạ vẫn ngửa người dựa trên thành xe, lồng ngực nhấp nhô thở hổn hển, cố gắng điều hòa lại hơi thở. Hai người mắt đối mắt, bên trong xoay vần nhiều thứ, mà cũng tĩnh lặng khác thường, không ai lên tiếng.
Qua rất lâu, khi Uông Trữ Hạ bình tĩnh trở lại, Mục Anh Húc từ tốn nói. “Tôi đưa em đi gặp Cao Trữ Mộc. Hy vọng sau khi gặp, em có thể buông bỏ hận thù với ả.”
“Tai sao? Anh nghĩ tôi có thể làm điều đấy? Cao Trữ Mộc giết chết Thế ca, å phải trả giá, tôi làm sao có thể buông tha cho ả?” Cô ngạc nhiên hỏi lại với vẻ mỉa mai.
Mục Anh Húc nhìn ánh mắt đầy phản kháng của cô, nhẹ nhàng giải thích. “Vì gây ra cái chết của Ôn Thế, não bộ Cao trữ Mộc bị kích thích, dẫn đến thần kinh hỏng, IQ ả bây giờ không khác một đứa trẻ bốn năm tuổi. Tôi vốn muốn ả chịu hình phạt của pháp luật, nhưng người anh em thân thiết của tôi có tình cảm với Cao Trữ Mộc, đến mức quỳ xuống cầu xin tôi giữ lại mạng cho ả, giao ả cho cậu ta chăm sóc…”
“Cái gì mà vốn muốn ả chịu hình phạt của pháp luật, không phải anh rất dễ dàng giao ả cho người khác chăm sóc sao? Anh em thân thiết? Thật nực cười!” Uống Trữ Hạ cười lớn, rồi đột ngột đẩy mạnh Mục Anh Húc làm anh bước lùi về phía sau, khoảng cách giữa hai người xa hơn.
“Tình anh em là cái cớ sứt sẹo gì? Anh muốn bao che cho Cao Trữ Mộc thì có quá nhiều lý do để đưa ra.” Uông Trữ Hạ đứng thắng người, khoang tay chán ghét nhìn anh.
Đôi mắt không tin tưởng mang theo khinh bỉ của Uông Trữ Hạ làm tim Mục Anh Húc thắt lại. Cô không có chút lòng tin nào với anh?
Anh đi thẳng sang bên kia xe, mở cửa xe ngồi vào. “Tôi biết em không tin tôi. Lên xe! Tôi đưa em đi gặp Cao Trữ Mộc.”
Uông Trữ Hạ nghi ngờ, ánh mắt cảm giác. “Tại sao anh không đưa tôi địa chỉ, tự tôi tìm đến? Anh đột nhiên thay đổi quyết định là có mục đích gì?”
Mục Anh Húc cười khẽ, không giải thích hay nói thêm lời thừa thãi nào. Nụ cười đột ngột của anh lại làm Uông Trữ Hạ ngẩn ngơ, cô bối rối trước phản ứng của cơ thể.
Nhìn cánh cửa mở kiên nhẫn chờ đợi, cô do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm xem Mục Anh Húc lần này dùng chiêu gì để lừa gạt.
Ngồi vào ghế phụ, tiếng đóng cửa xe lớn, kèm theo mệnh lệnh lạnh lùng. “Lái xe đi!”
Mục Anh Húc nhấn ga, lái xe đưa Uông Trữ Hạ đến biệt thự của Khương Giang.
Tuy từng nhìn ảnh chụp bên ngoài biệt thự, nhưng đường đi thì Uông Trữ Hạ chưa nắm rõ, nên xe chạy đến vùng ngoại ô làm Uông trữ Hạ khá sợ hãi trong lòng. Cô mấy lần định bảo Mục Anh Húc quay về, cuối cùng cũng nhìn thấy một biệt thự từng thấy qua ảnh.
Xe dừng trước cổng biệt thự, Mục Anh Húc thúc giục. “Xuống xe!”
Uông Trữ Hạ vẫn còn sững sờ không tin anh dám đưa cô đến, anh đã vòng sang bên chỗ cô ngồi, kéo cửa xe. “Đi thôi, tôi đưa em đi gặp Cao Trữ Mộc.”
Uông Trữ Hạ xuống xe nhìn căn biệt thự trước mặt, cô hiểu lý do lâu nay không tìm được tin tức về Cao Trữ Mộc. Từ trung tâm thành phố đến đây cũng hơn một tiếng chạy xe, ả trốn ở nơi hẻo lánh như này, lại còn là biệt thự tư nhân, nên thám tử rất khó tra ra thông tin. Dựa vào bức ảnh Hứa Cao Lãng đưa, và biệt thự trước mặt, cô biết lần này Mục Anh Húc không lừa dối cô. Mang theo 50% tin tưởng, Uông Trữ Hạ đi theo sau Mục Anh Húc, cảnh giác quan sát xung quanh. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói chào đón nồng nhiệt.
“A Húc, xem ra hôm nay cậu rất rảnh!” Một người đàn ông đi ra từ bếp, khuôn mặt hiền lành, trên người mặc tạp dề, tay cầm con dao và củ cà rốt. Hình tượng mẫu đàn ông gia đình.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ, Khương Giang giật mình vì có khách lạ, hắn ra hiệu với Mục Anh Húc, giọng tò mò. “A Húc, ai đây? Đây là lần đầu tiên cậu đưa một người phụ nữ đến nhà tôi chơi.”
Mục Anh Húc không bận tâm đôi mắt mở to sửng sốt của cô, điềm nhiên nhắc nhở Khương “Cậu định tiếp khách trong bộ dạng này?”
Vài giây sau, Khương Giang quay lại trong bộ quần áo mặc ở nhà lịch sự, trên sống mũi đeo kính gọng đen, trông vừa tri thức vừa dịu dàng trầm tính. Hắn mỉm cười, đưa tay ra tự giới thiệu. “Chào người đẹp, tôi tên Khương Giang.”
“Uông Trữ Hạ, chào anh!” Uông Trữ Hạ đoán đây chính là người anh em thân thiết của Mục Anh Húc, cô chưa từng gặp người này trước đây.
Nghe tên cô, Khương Giang sốc cứng người. Không biết có phải cô gặp ảo giác giác hay không, Uông Trữ Hạ đọc thấy trong mắt hắn có sự sợ hãi khó hiểu.
Mục Anh Húc không nhìn ánh mắt Khương Giang, sự chú ý của anh ở bàn tay hai người vẫn nắm chặt. “Dù cậu muốn thể hiện sự niềm nở đối với khách, cậu cũng không nên nắm tay phụ nữ lâu như vậy. Thật bất lịch sự!”
Khương Giang hoàn hồn, nhanh chóng buông tay Uông Trữ Hạ, ngại ngùng cười, bối rối nói. “Xin lỗi, xin lỗi..”
“Không sao…” Uông Trữ Hạ gượng gạo đáp lại, nhìn Khương Giang kéo Mục Anh Húc qua một bên, đủ để cô không nghe được trò chuyện của hai người.
Ánh mắt Uông Trữ Hạ lóe lên tia sáng. Cảnh giác trong người cô được tăng thêm một bậc.
Khương Giang thấp giọng hỏi. “Tại sao cậu đưa cô ta đến đây? Nếu cô ta phát hiện Cao Trữ Mộc sống ở đây thì sao?”
“Tôi đưa em ấy đến để gặp Cao Trữ Mộc.”
“Cậu nói cái gì?” Trái ngược vẻ mặt hờ hững của anh, trên mặt Khương Giang toàn bộ đều hoảng loạn, gióng nói khiển trách. “Cậu điên rồi sao? Nếu cô ta nhìn thấy Mộc Mộc, làm sao sẽ buông tha. Nếu cô ta hại Mộc Mộc thì sao? Không, tôi nhất định không đồng ý để hai người gặp nhau.”
Khương Giang kiên quyết từ chối, đưa ra ý kiến của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!