Chương 145
Cao Trữ Mộc nhìn túi xách trong tay, nhớ tới thái độ nóng nảy của Mục Anh Húc, trong lòng lại bùng lên hận ý.
Ả giả điên đúng một năm, Mục Anh Húc vẫn không bỏ qua cho ả.
Trước đây, Mục Anh Húc năm nào cũng tặng quà và nói lời chúc mừng vào sinh nhật ả. Bây giờ, ngay đến nhìn mặt ả, anh cũng không có hứng thú, chứ đừng nói một lời chúc mừng sinh nhật.
“Túi xách đắt tiền thì làm sao? Cửa biệt thự không được bước ra, có túi phiên bản giới hạn cũng chỉ để trưng, để ngắm. Tặng tôi là mỉa mai tôi sao?”
Cao Trữ Mộc cười tự giễu. Hạnh phúc thể hiện trước mặt Khương Giang là giả vờ. Sau những gì hắn mang lại cho ả, ả không thể phụ lòng Khương Giang.
Bên ngoài phòng, Khương Giang yên lặng nghe động tĩnh bên trong, ngạc nhiên hôm nay Cao Trữ Mộc yên lặng khác thường. Hắn giơ tay muốn gõ cửa, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Cao Trữ Mộc đi ra, nhìn thấy hắn liền nhoẻn cười nũng nịu. “Hôm nay sinh nhật em, anh đưa em đi chơi, được không?”
Tránh né ánh mắt khát khao mong chờ, Khương Giang phũ phàng từ chối. “Không được, bên ngoài không an toàn. Em ngoan ngoãn ở nhà. Chúng ta cùng thổi nến, cắt bánh chúc mừng sinh nhật, được không Mộc Mộc?”
Mặc dù Mục Anh Húc hứa tạm thời buông tha mạng sống Cao Trữ Mộc, nhưng chủ nợ của Cao gia bên ngoài không thiếu, một năm trôi qua, chắc chắn vẫn chưa thực sự an toàn.
Cao Trữ Mộc hôm nay bị sự lạnh lùng của Mục Anh Húc kích thích, anh ta không những không cùng đón sinh nhật, còn thiếu kiên nhẫn không muốn nhìn thấy ả, Cao Trữ Mộc không còn giữ được trạng thái kiên trì như thường ngày. Á muốn phát tiết, muốn nổi loạn, dù chỉ một ngày. Sinh nhật của Cao Trữ Mộc phải chui rúc như con gián con chuột, đây là sỉ nhục với å.
Cao Trữ bỏ qua sự lo lắng của Khương Giang, đẩy người hắn, rồi bỏ chạy về cửa biệt thự.
Nhận ra ý đồ của ả, Khương Giang vội vàng ngăn cản, kéo tay và ôm cơ thể mềm mại vào lòng. Không đợi hắn mở miệng thuyết phục, Cao Trữ Mộc vừa giãy giụa, dùng nắm tay nhỏ đấm liên tục lên người gã, vừa uất ức khóc, giọng ướt nước. “Anh bắt nạt em. Anh nhốt em lại, không cho em đi chơi. Hu hu. Em ghét anh! Anh không thương em, em muốn được đi chơi vào sinh nhật, hu hu hu.” “Anh không bắt nạt Mộc Mộc. Ngoan, không khóc.” Khương Giang luôn bối rối trước nước mắt của ả.
Cao Trữ Mộc nắm rõ điểm yếu này, ả khóc lớn hơn, dùng hai ôm cổ hắn, vừa cọ cọ cơ thể vừa khóc thương tâm.
Bị sắc dụ bởi một người chỉ có trí tuệ của đứa trẻ bốn năm tuổi, Khương Giang không đành lòng, nhanh chóng đầu hàng thỏa hiệp. Hắn không muốn thấy Cao Trữ Mộc buồn nên sẵn sàng đồng ý mọi yêu cầu của ả.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên khóe mắt Cao Trữ Mộc, giọng nói đầy cưng chiều và dịu dàng. “Được rồi, đừng khóc, anh hứa với Mộc Mộc, anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
Nghe được lời hứa, Cao Trữ Mộc cười tươi như một đứa trẻ nhận được món quà yêu thích. Giọt nước mắt vương trên gò má å nhìn vô cùng thùy my, quyến rũ, khiến Khương Giang càng đắm chìm trong yêu thích.
Ngồi trên xe đi khỏi biệt thự, Cao Trữ Mộc nắm lấy thành cửa sổ xe, dùng đôi mắt háo hức nhìn thế giới bên ngoài, tham lam hít thở không khí khác sự bình yên bên trong biệt thự. Đã rất lâu å không rời biệt thự, cảm giác như một thế kỷ trôi qua, ngay cả những thay đổi rất nhỏ bên ngoài cũng khiến ả kinh ngạc.
Dáng vẻ tò mò đầy thỏa mãn của Cao Trữ Mộc rất thật, Khương Giang vừa đau lòng vừa không vui. Hắn không muốn ả phải chịu ấm ức giam mình tại một nơi biệt lập, nhu điều này mang lại an toàn tính mạng cho ả, hắn cũng không còn cách nào khác.
“Mộc Mộc muốn đi đâu?” Khương Giang trìu mến hỏi.
“Cao Trữ Mộc nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, lộ ra nụ cười ngô nghê. “Đi siêu thị, em muốn mua kẹo.”
Ả vẫn nhớ vai diễn đứa trẻ ba bốn tuổi, ả biết lần này không phải chạy trốn, chỉ đơn giản là ra ngoài thay đổi không khí, vì cuối cùng muốn sống, ả vẫn phải quay về lồng giam ở nơi hẻo lánh kia. Nhưng ít ra, vào sinh nhật mình, Cao Trữ Mộc muốn được thả lỏng một lần.
Tại tập đoàn Thánh Hâm. Thấy sắp tan làm, Uông Trữ Hạ vừa mới làm xong công việc hôm nay thì có người gõ bàn cô.
Uông Trữ Hạ nghi ngờ ngẩng đầu, nhướn mày tò mò nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Hứa Cao Lãng. “Hứa tổng, có chuyện gì?”
“Cùng tôi đi giải quyết một số việc.”
Trong tình huống chưa hiểu chuyện gì, Uông Trữ Hạ bị hắn bắt cóc lên xe, cô xoa xoa trán cho bớt cơn choáng váng vì bị hắn lôi xềnh xệch vào xe.
“Anh định đưa tôi đi đâu? Chưa tan làm mà.”
“Bố tôi gọi điện, muốn tối nay đưa em về ăn cơm.
“Ừm, vậy cũng không cần lôi kéo tôi vội vàng như chuẩn bị đi ăn cướp chứ?” Uông Trữ Hạ không từ chối giúp đỡ Hứa Cao Lãng việc qua mặt ông Hứa, cô cằn nhắn hắn đang làm to chuyện.
“Chúng ta chuẩn bị đánh cướp siêu thị. Bố tôi muốn tối nay tôi tự mình xuống bếp nấu.” Hứa Cao Lãng quay vô lăng đánh xe hòa vào dòng xe trên đường, điềm tĩnh phán một câu. “Đừng ngạc nhiên. Tối nay cho em nếm thử tay nghề của tôi. Đảm bảo bao ngon.”
Uông Trữ Hạ cho hắn mặt mũi, không cười cợt. Dù sao cô cũng cần chuyện gì đó để làm tối nay, để chuyển sự chú ý khỏi việc Mục Anh Húc và Cao Trữ Mộc. Cô đã biết địa chỉ biệt thự, nhưng cần thêm thời gian điều tra, xem có đúng là Cao Trữ Mộc sống trong đấy không. Sau một hồi dạo siêu thị với Hứa Cao Lãng, cô nhìn một xe đầy đồ ăn, chớp mắt lắp bắp hỏi. “Anh định nấu bao nhiêu món? Có mua nhiều quá không? Mấy đồ này nếu để lâu sẽ hỏng đấy?”
“Yên tâm, đồ ăn tôi nấu luôn ht..” Hứa Cao Lãng trả lời tự tin, nhưng thấy Uông Trữ Hạ không nghe hắn nói, ánh mắt cô trợn to nhìn chằm chằm phía sau, khiến hắn quay lại theo bản năng.
Đằng sau không có gì bất thường. Hắn cau mày khó hiểu. “Sao vậy? Em đang nhìn gì?”
Uông Trữ Hạ không có trả lời ngay, mà lần nữa nhìn xoáy vào một vị trí.
Thời điểm nghe Hứa Cao Lãng nói, cô bất chợt ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người giống Cao Trữ Mộc. Nhưng hôm nay sinh nhật Cao Trữ Mộc, ả chắc chắn đang tổ chức ăn mừng với Mục Anh Húc, làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến đây, Uông Trữ Hạ bình tĩnh lại, trước ánh mắt lo lắng của Hứa Cao Lãng, cô vội trấn an. “Không có gì. Tôi nhìn nhầm thôi.”
Nhưng thời điểm xếp hàng tính tiền, Uông Trữ Hạ lần nữa thấy bóng lưng quen thuộc của Cao Trữ Mộc đang đi về phía cửa, cô đặt đồ trên tay lên quầy, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Trên đường đuổi theo, cô va vào vài người đang đẩy xe hàng, mỗi khi gần như bắt được thì bóng lưng trước mặt lại có cơ hội giữ khoảng cách xa hơn. Ra khỏi cửa siêu thị, cô hoàn toàn mất dấu, trong tất cả những người đang đi lại trước cửa siêu thị, không có bóng dáng nào quên thuộc.
Do chạy quá nhanh, Uông Trữ Hạ phải chống tay thở dốc, cảm giác mọi thứ cô nhìn thấy và đuổi theo chỉ là ảo giác do bản thân tạo thành.
Hứa Cao Lãng cũng thanh toán xong, tay xách nách mang đi tới, khó hiểu trước hành vi của cô.
“Em sao vậy? Hôm nay tôi thấy em rất kỳ quái? Có chỗ nào trong người không khỏe hả?” Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch và mồ hôi lấm tấm trên trán cô, lo lắng hỏi.
Uông Trữ Hạ chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, thành thật nói. “Hình như tôi nhìn thấy Cao Trữ Mộc?”
“Cao Trữ Mộc?” Nghe thấy tên, Hứa Cao Lãng sửng sốt, nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định không có ai khả nghi, do dự hỏi cô. “Em có nhận nhầm không?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu, cô cũng không biết. Nếu là ảo giác thì không thể chân thật như vậy, vì ảo giác còn biết trốn tránh và ẩn nấp.
Về phía Cao Trữ Mộc, ả ngồi trên xe của Khương Giang, vẫn chưa hết bàng hoàng. Ả không nghĩ rằng chỉ tình cờ ra ngoài một lần, lại có thể gặp Uông Trữ Hạ ở một siêu thị bất kỳ. Sự tình cờ này cũng quá đáng sợ.
Cao Trữ Mộc thở hổn hển, may mắn ả nhanh trí ẩn nấp khéo léo, nếu không bị Uông Trữ Hạ phát hiện, e rằng những gì ả làm một năm nay đều vô dụng.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cao Trữ Mộc, Khương Giang vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc. Màn biểu diễn của ả ở siêu thị vừa rồi rất khác thường, dường như: Cao Trữ Mộc đang trốn người.
Hắn chợt nhận ra điều gì đó, giả vờ vô tình hỏi. “Mộc Mộc đang chột dạ, có phải em trốn tránh ai đó không?”
Câu hỏi thẳng thắn đến nỗi Cao Trữ Mộc giật nảy người, nhưng ả phản ứng nhanh, lập tức trưng ra nụ cười ngây ngô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!