Chương 122
“Buông tay?” Cao Trữ Mộc chế nhạo hỏi. “Ôn Thế, anh thật sự muốn sao? Anh đã ở bên cạnh chăm sóc cô ta suốt ba năm, liên túc trả giá, không ngừng hy sinh, nhưng bây giờ cô ta muốn kết hôn với một người đàn ông khác. Anh cam lòng buông tay? Vui vẻ chúc phúc cô ta?!
Ôn Thế nhắn chặt lông mày, nắm được ý chính trong lời Cao Trữ Mộc. “Kết hôn? Hạ Hạ muốn kết hôn với Mục Anh Húc?!
“Anh không biết sao?” Cao Trữ Mộc hạ giọng, nhỏ nhẹ nói, tự như bản thân đang bất mãn giùm hắn. “Ôn Thế, tôi từng nghĩ bản thân đủ đau khổ vì bị em gái ruột cướp đi người đàn ông của đời mình. Hóa ra anh còn đáng thương hơn tôi. Anh yêu thương Uông Trữ Hạ ba năm, cô ta thà gả cho gã đàn ông tệ bạc từng làm tổn thương cô ta, cũng không muốn đến với anh.”
Cao Trữ Mộc cười hài lòng với toán tính của bản thân, nhưng giọng nói thoát ra đầy thương cảm. “Tôi rất đồng cảm với anh. Sau nhiều hy sinh mất mát, chúng ta đều mở đường giúp người khác hưởng.”
Ôn Thế không bận tâm lời dụ dỗ của Cao Trữ Mộc, dù ả đang tỏ ra bất mãn giùm hẳn, nhưng hắn không tin thái độ làm người của ả. Điều hắn quan tâm là chuyện khác.
Hôm qua Uông Trữ Hạ mới chuyển về nhà Mục Anh Húc, quyết định kết hôn có thể nhanh chóng dứt khoát như vậy? Cô suy nghĩ thấu đáo về việc này?
Ôn Thế còn có chuyện quan trọng hơn là nghe Cao Trữ Mộc diễn kịch, hắn thắng thừng.
“Kết hôn hay không là chuyện riêng của họ. Tôi biết thứ gì thuộc về mình, ít nhất sẽ không cắn mãi không nhả giống một con chó.” “Anh ..” Cao Trữ Mộc chưa kịp phản bác, Ôn Thế đã cúp điện thoại. Á tức đến mức suýt đập vỡ điện thoại trên tay.
Ả không muốn thua cuộc, không muốn Uông Trữ Hạ dễ dàng đạt được mọi thứ vốn của ả. Nhưng nghĩ đến tình cản hiện tại của Cao gia, ả vội vàng dập tắt cơn nóng giận. Ả sẽ không làm chuyện bốc đồng khi chưa tính toán kỹ càng.
Tắt kết nối với Cao trữ Mộc, Ôn Thế lập tức gọi cho Uông Trữ Hạ, hắn cần xác nhận rõ ràng cô đã cân nhắc kỹ lượng chuyện kết hôn chưa.
Uông Trữ Hạ phải hạnh phúc đúng nghĩa, hắn mới yên tâm.
Khi Ôn Thế gọi tới, Uông Trữ Hạ đang múa ngón tay trên bàn phím, sáng nay công việc đổ dồn quá nhiều. Không để hắn kịp hỏi, Uông Trữ Hạ đã không khách sáo nói. “Thế ca, hiện tại em rất bận, không tiếp điện thoại được. Em sẽ gọi lại ngay khi xong việc. Đừng giận nhé!!
Sự trễ nải kéo dài đến tận chiều, Uông Trữ Hạ chậm gọi điện càng tăng nhanh sự lo lắng của Ôn Thế. Hắn nghĩ hôm nay cô nghỉ làm không đến công ty, liền gọi lại cho cô.
Uông Trữ Hạ ngồi trong xe của Mục Anh Húc, cùng đến trường mần non đi đón Mục Niệm. Nghe tiếng chuông điện thoại, nhìn tên nhấp nháy trên màn hình, Uông Trữ Hạ mới nhớ ra bản thân quên gọi điện lại cho Ôn Thế.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô đoán chắc phải có chuyện quan trọng thì hắn mới sốt ruột gọi nhiều lần như vậy.
“Thế ca, em xin lỗi, xin lỗi anh! Em không cố ý quên khiến anh phải chờ đợi.”
Vẻ mặt áy náy pha trộn quý mến của Uông Trữ Hạ được Mục Anh Húc cảm nhận sâu sắc. Anh ghen tị vì cô dịu dàng và cẩn thận trước mặt Ôn Thế.
“Hạ Hạ, anh nói em không bao giờ phải xin lỗi anh, nhớ không? Anh gọi điện vì có chuyện muốn hỏi em.” Ôn Thế không tức giận hay trách cứ, hắn vĩnh viễn dành sự kiên nhẫn cho Uông Trữ Hạ không giới hạn.
“Có chuyện gì vậy?!
Ôn Thế hùng hổ đòi được giải đáp, nhưng lúc này nói không lên lời. Hắn mím môi, hạ quyết tâm nói ra. “Hôm nay anh nhận được điện thoại của Cao Trữ Mộc.”
Uông Trữ Hạ sững sờ, không ngờ bọn họ vẫn còn liên lạc.
“Chị ta muốn anh làm gì?” Cô cố ý giả vờ thờ ơ, trong lòng sốt sắng muốn biết ý định của Cao Trữ Mộc, thậm chí muốn biết hai người đã nói những gì.
“Cao Trữ Mộc nói em sắp kết hôn.” Ôn Thế không có ý định vòng vo hay giấu giếm.
Uông Trữ Hạ cau mày, cô cố ý nói để chọc tức Cao Trữ Mộc, chị ta kể lại với Ôn Thế là mục đích gì? Chị ta chưa chịu từ bỏ?
Không nghe thấy lời phản đối, Ôn Thể nghĩ cô ngại ngùng xấu hổ, hắn lưỡng lự hỏi. “Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Tuy chuyện hiểu lầm giữa hai người được giải thích rõ ràng mạch lạc, nhưng quyết định này có hơi đột ngột quá không?!
Ôn Thế không ép buộc cô, hắn phân tích thấu đáo từng sự việc. “Hạ Hạ, trong thời gian gần đây xảy ra dồn dập nhiều chuyện. Em nên chắc chắn bản thân muốn gì, tương lai anh không muốn phải hối hận khi gặp lại em.”
Khuyên nhủ của Ôn Thế đều vì muốn tốt cho cô, Uông Trữ Hạ liếc mắt nhìn Mục Anh Húc theo bản năng. Đắn đo vài phút, giọng cô bình tĩnh hơn rất nhiều, không ngại nói ra trước mặt Mục anh Húc. “Thế ca, em suy nghĩ kỹ rồi. Anh nói đúng, trẻ con luôn vô tội. Em nợ Niệm Nhi quá nhiều, em muốn cho con một mái ấm gia đình đúng nghĩa!
“Em kết hôn với Mục Anh Húc chỉ vì Mục Niệm?” Ôn Thế quát lên, trái tim trong ngực chùng xuống nặng nề. “Kết hôn là chuyện cả đời, em không thể vì cắn rứt lương tâm mà coi nhẹ hạnh phúc của bản thân. Nếu Mục Niệm biết sự thật, nó cũng sẽ không vui. Mục Niệm yêu thương em, nó sẽ mong muốn mẹ ruột hạnh phúc.”
Giọng Ôn Thế rất lớn, tuy không mở loa ngoài nhưng vẫn lọt vào tai Mục Anh Húc. Anh đột ngột phanh xe khiến điện thoại trượt khỏi tay Uông Trữ Hạ vì giật mình, cơ thể cô lao về phía trước, được đai an toàn giữ lại. Mục Anh Húc nhanh tay bắt lấy điện thoại trước khi nó rơi xuống sàn xe.
Mục Anh Húc lạnh mặt mở chế độ rảnh tay, nghiêm túc nhìn Uông Trữ Hạ, đều đều từng chữ được nhấn mạnh. “Hắn nói đúng, nếu em đồng ý kết hôn với tôi chỉ vì Mục Niệm, tôi sẽ coi như em chưa từng ngỏ lời.”
Ôn Thế lúc này mới nhận ra Uông Trữ Hạ đang ở cùng Mục Anh Húc. Hắn hối hận khi gọi điện cho cô, cuộc đối thoại ban nãy đã bị nghe hết. Hắn không ngại Mục Anh Húc hiểu lầm, điều hắn lo lắng là Uông Trữ Hạ sẽ thấy khó xử.
Ôn Thế luôn đặt Uông Trữ Hạ lên đầu quả tim.
Uông Trữ Hạ nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Mục Anh Húc, nhận lại điện thoại từ tay anh, nói nhỏ. “Thế ca, em sẽ gọi lại sau.”
Cô định cúp máy nhưng bị Mục Anh Húc chặn lại.
“Không cần cúp máy, cứ để hắn làm chứng. Tôi không muốn em cảm thấy ấm ức. Chỉ cần em vì con trai mà đồng ý hôn sự này, chúng ta liền không kết hôn.”
Giọng nói bình tĩnh, không oán trách, không tức giận, khiến Ôn Thế ở đầu dây bên kia cũng ngạc nhiên hết mức.
Không gian trong xe rất nhỏ, điều hòa chạy uu trên đỉnh đầu, mát lạnh quyện lấy ngột ngạt làm Uông Trữ Hạ phải hít vào thở ra vài lần mới hòa hoãn được. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cương trực của Mục Anh Húc, thể hiện rõ kiên quyết của bản thân.
“Em thừa nhận, em nếu kết hôn với anh, lý do chính vì Mục Niệm. Nhưng đấy không phải toàn bộ nguyên nhân. Em không nhớ chúng ta trải qua những gì trong quá khứ, nhưng vì em từng sinh cho anh một đứa trẻ, điều đó có nghĩa em yêu anh rất nhiều. Cùng trải qua nhiều chuyện, bản thân em đã yêu anh. Hiện tại, tình cảm trong em đủ lớn để sẵn sàng bỏ qua quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa.”
Uông Trữ Hạ chân thành nhìn anh, ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm. “Em sẵn sàng kết hôn với anh, không phải miễn cưỡng. Cho dù ký ức khôi phục, em tin trái tim vẫn không thay đổi. Bởi vì, tình yêu không bao giờ phải mang ra phán xét có giá trị hay không.”
Nụ cười trên mặt Mục Anh Húc bùng nổ rạng ngời, Uông Trữ Hạ nhận ra Ôn Thế đã cúp máy. Cô áy náy khi bắt Ôn Thế phải nghe cô thổ lộ tình cảm.
Mục Anh Húc tháo đai an toàn, kéo Uông Trữ Hạ vào lòng, siết thật chặt rồi hơi đẩy cô ra. Một bàn tay anh đặt sau gáy, vân vê tóc và phần cổ trơn mịn, tình cảm chân thành tràn khỏi đáy mắt, chuyên chú nhìn cô.
Uông Trữ Hạ chìm đắm trong sự dịu dàng thật tâm. Cả hai từ từ tiến lại gần, dùng nụ hôn như một câu trả lời tốt nhất. Rèm mi cong vút của Uông Trữ Hạ khép lại, tự nguyện giao bản thân và trái tim vào bàn tay người đàn ông này.
Tắt điện thoại, Ôn Thế cảm thấy lồng ngực ngột ngạt bức bối. Hắn hạ quyết tâm, nhưng phản ứng cơ thể lẫn cảm xúc thật trong tim không bao giờ lừa dối được hẳn.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, bà Ôn bước vào. “A Thế, khi nào con quay về bên kia? Đừng để A Tuyết một mình quá lâu, dù sao con bé cũng chỉ là phụ nữ yếu đuối.”
“Vài hôm nữa.”
Mặc dù Ôn Thế đã cố gắng bình tĩnh hết sức, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng với người mẹ luôn đặt con trai lên trên đầu, bà Ôn nhanh chóng nhận ra giọng điệu của hắn bất ổn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!