Editor: Tây An
“Anh, anh chẳng biết suy nghĩ gì cả!” cô gái váy trắng Tiết Kiều Cẩn, vừa vào cửa là bắt đầu lên án, toàn thân trên dưới đinh đinh đang đang không ngừng.
Mặc dù cô ta mặc váy trắng, nhưng từ đầu đến chân không có một chút xíu hương vị thanh lịch nào.
Tóc màu nâu nhạt, tết thành kiểu Pháp, hai bên còn cắm đóa hoa nhỏ.
Cổ đeo một sợi tơ trắng mỏng, bay trên đầu vai, tay đeo mấy cái vòng tay kêu đinh đang, chiếc túi hiệu màu trắng nhãn ngoài buộc một chiếc khăn lụa, còn có vô số đồ chơi nhỏ tinh tinh, chỉ cần cô ta nhúc nhích, sẽ vang lên không ngừng.
Thêm mắt cô ta to tròn, trang điểm kĩ càng, nom hoạt bát đáng yêu, cổ linh tinh quái.
Tiết Xán Đông nghe mùi nước hoa của cô ta xông vào mũi, nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay cô ta, không trả lời mà hỏi lại: “Hôm nay thu hoạch không nhỏ nhỉ?”
Tiết Kiều Cẩn không nghe ra mảy may bất luận ý vị trêu chọc gì, trả lời giòn tan: “Đúng đấy! Đi với chị Thanh Thanh rất nhiều nơi đó! Anh, anh về New York cũng không nói một tiếng, hại em suýt thì không gặp được anh!”
Tiết Xán Đông cúi đầu cười, nói cô ta: “Em ấy, học hành chăm chỉ hơn, biết chưa?”
Tiết Kiều Cẩn sợ nhất là học, liền xụ mặt xuống, trầm giọng nói: “Biết rồi, năm nay em nhất định là tốt nghiệp được!”
Ôn Thanh Thanh đứng một bên nhìn cô ta vậy, cũng không nhịn được cười nói: “Em ấy gần đây ngoan lắm.”
Tiết Xán Đông nhìn Ôn Thanh Thanh một cái, gật gật đầu, bỏ qua Tiết Kiều Cẩn.
Ôn Thanh Thanh cười gẩy tóc quăn, màu da lúa mì dưới ánh đèn thừa dịp càng thêm sáng.
Cô ấy là ABC* điển hình, không quanh co lòng vòng nhiều, trực tiếp tỏ ý: “Chúng tôi đến hẹn anh ăn cơm, có rảnh không?”
*American/Australia-Born Chinese: Người Trung Quốc sinh ra tại Hoa Kỳ/Úc.
“Không rảnh cũng phải dành thời gian, đi ăn bữa cơm với em gái cũng không được chắc?” Tiết Kiều Cẩn chen mồm nói, không cho Tiết Xán Đông chút cơ hội chối từ nào.
Tiết Xán Đông bất đắc dĩ cười, chỉ ngoài cửa, “Trông thấy hai người kia không?”
“Hử.”
“Lần này không rảnh đi cùng em, lần sau đi.”
Tiết Kiều Cẩn bĩu môi, phàn nàn nói: “Bọn họ có thể đợi! Chẳng lẽ em không quan trọng sao?”
“Lần sau đi.” Tiết Xán Đông nhìn đồng hồ, còn lại năm phút là đến thời gian hẹn.
“Không được, lần sau cũng không biết là lúc nào! Em mặc kệ, hôm nay anh phải ăn cơm cùng em!” Tiết Kiều Cẩn thấy nói không được, dứt khoát đùa.
Cả người ngồi trong ghế sa lon, trông như không đồng ý em không đi.
Tiết Xán Đông nhướng lông mày, hỏi Ôn Thanh Thanh: “Nó lại gặp rắc rối à?”
Con bé này không dám cố tình gây sự cùng anh như thế, bình thường chỉ cần anh chối, nó liền ăn nói dễ thương ngoan ngoãn rời đi, cùng lắm thì đóng cửa nặng một cái mà thôi.
Giờ con bé thế này, vậy tuyệt đối là có chuyện, không phải thì đâu cần kiên trì như vậy.
Tiết Kiều Cẩn nhíu mày lại thành ngọn núi nhỏ, đối với chuyện anh hoài nghi mình rồi lại gặp rắc thế này, rất bất mãn.
Ôn Thanh Thanh cười lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Hôm nay em ấy đến nói chuyện hợp tác cùng anh, tôi là người tiếp khách thôi.”
“Hợp tác?” Tiết Xán Đông chuyển qua nhìn con bé kia.
Tiết Kiều Cẩn vội thay đổi bất mãn, như chơi xấu, vội thẳng sống lưng, làm như em rất nghiêm túc.
Tiết Xán Đông cười, đi qua ngồi đối diện cô ta, chuẩn bị rửa tai lắng nghe: “Nói đi, muốn nói chuyện gì cùng anh?”
Tiết Kiều Cẩn thanh cuống họng, thoáng khẩn trương, nhìn Ôn Thanh Thanh một bên, được một chút cổ vũ ấm áp, thế là cô ta thở sâu, nghiêm túc nhìn về phía anh của cô ta, nói: “Em muốn làm một thương hiệu đồ trang điểm thuộc về chính em, anh có thể đầu tư không?”
“A — “
Tiết Xán Đông còn chưa mở miệng, Ôn Thanh Thanh lại không nhịn được cười ra tiếng trước.
Cô ấy cười phẩy phẩy tay: “Xin lỗi thật sự xin lỗi em, em cũng trực tiếp quá đi.”
“Ây…” Tiết Kiều Cẩn bị cô ấy nói vậy, cũng tự giác mình rất trực tiếp, tại lập tức nở nụ cười, đổi giọng mềm ngọt, nói với Tiết Xán Đông: “Anh ơi, anh có thể giúp em không?”
Tiết Xán Đông liếc cô ta một cái: “Em bình tĩnh đi.
Nếu như trong năm phút có thể thuyết phục anh, chuyện đầu tư có thể cân nhắc.”
Tiết Kiều Cẩn một giây trước còn đang vì năm phút nhíu mày, một giây sau nghe có cơ hội được đầu tư, mắt lập tức sáng lên, lập tức bình tĩnh nói: “Anh, thứ nhất ấy, fan hâm mộ của em trên các mạng xã hội cộng lại, đã hơn ba trăm vạn (*3 triệu).
Mỗi ngày đều hỏi em mặc gì, dùng gì, mỗi ngày sinh hoạt ra sao.
Ngay cả quảng cáo công ty cũng tới tìm em, mặc dù em không nhận dự án nào, nhưng điều này chứng tỏ em rất có giá trị, đúng không?”
Tiết Xán Đông gật đầu, ra hiệu cô ta nói tiếp.
“Cho nên ấy, em nghĩ sao em không tự mình làm một nhãn hiệu nhỉ? Em vô cùng hiểu đồ trang điểm.” Tiết Kiều Cẩn tự tin nói xong, nét mặt tràn đầy mong đợi nhìn anh nhà mình.
“Nói xong rồi hử?”
“Vâng.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, rất tiếc nuối: “Vừa rồi điều em nói, chỉ là đang nói với anh em là Influencer* trên mạng có chút giá trị thôi, giá thị trường tính ra một quảng cáo cũng chỉ chừng năm vạn.
Chuyện này và chuyện tự mình làm một dây chuyền sản xuất là hai việc khác nhau.”
*Nguyên văn là ‘võng hồng’, tức người nổi tiếng trên mạng.
Ban đầu tớ định để Hotgirl mạng hoặc KOL, nhưng quyết định sẽ để là Influencer.
Tiết Kiều Cẩn không phục: “Nhưng em thực sự đặc biệt hiểu về đồ trang điểm mà! Không tin em cho anh xem!”
Cô ta nói đoạn muốn lấy điện thoại cầm tay ra, Tiết Xán Đông đưa tay ngăn lại, cười hỏi cô ấy: “Bản kế hoạch đâu?”
“Hả?”
“Nói chuyện hợp tác thì cần có chút thành ý.”
Sắc mặt Tiết Kiều Cẩn thoạt đỏ thoạt trắng, tức giận nói: “Em là em gái anh đấy!”
“Anh biết.”
“Em gái duy nhất! Bố em là chú ruột anh!”
“Ừm.”
“Vậy em đã có giá trị như thế, lại là người một nhà, sao anh còn không hợp tác cùng em?! Em không hiểu mấy cái bản kế hoạch kia có liên quan gì? Anh giúp em một tí là được mà, không thì anh mời quản lí cho em!” Tiết Kiều Cẩn thay đổi tác phong trưởng thành vừa rồi, lại ngang ngược, đầu cứng ngắc trên ghế salon, cả giận nói: “Em mặc kệ, anh đầu tư cho Nhiễm Yên như thế! Vậy chuyện của em anh cũng phải ủng hộ một ít!”
Tiết Xán Đông khẽ giật mình, giương mắt nhìn về phía Ôn Thanh Thanh.
Ôn Thanh Thanh nhún nhún vai, vẻ mặt chuyện không liên quan đến tôi.
Tiết Xán Đông thu tầm mắt lại, nhàn nhạt nói với Tiết Kiều Cẩn: “Không giống.”
“Có cái gì mà không giống? Cô ta là hoạ sĩ mà vẽ lâu vậy cũng không nổi danh, dựa vào đâu mà mở phòng triển lãm mỹ thuật?!” Cô ta khinh thường nói, lúc nói đến hai chữ ‘Hoạ sĩ’, dùng tay thêm dấu ngoặc kép.
“Năm phút hết rồi.” Tiết Xán Đông không muốn tiếp tục dông dài với cô ấy, dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại.
Tiết Kiều Cẩn giận thật sự, nhướng mày, mặt đỏ tới mang tai nói: “Anh! Anh không phải còn thích cô ta đấy chứ?! Cô ta có cái gì tốt! Sao anh cứ một mực đối tốt với cô ta như vậy!! Em không rõ, chị Thanh Thanh có điểm nào không bằng cô ta?!! Có phải anh mắt mù hay không thế?!”
“Khụ khụ khụ –” Ôn Thanh Thanh đột nhiên bị gọi tên đang uống nước, nghe vậy suýt thì sặc chết.
Cô ấy lúng túng nhìn về phía Tiết Xán Đông, cười đến hơi bất đắc dĩ.
Mặc dù chuyện cô ấy thích Tiết Xán Đông không phải bí mật, nhưng bị nói ra trước mặt như thế, vẫn là rất lúng túng được chưa?!
Tiết Xán Đông không nhẫn nại, lạnh giọng nói với Tiết Kiều Cẩn: “Nếu tính em vẫn nóng nảy như thế, không hợp để lập nghiệp.” Nói xong đứng dậy từ trên ghế salon, ra cửa chuẩn bị tiễn khách.
“Em! Em căn bản chỉ là –” Tiết Kiều Cẩn vừa tức vừa vội, còn định nói thêm nữa, lại bị Ôn Thanh Thanh ôm một cái ngắt.
“Rồi, rồi, về rồi chuẩn bị một chút, đến khi chuẩn bị đầy đủ rồi lại đến.” Ôn Thanh Thanh vừa dỗ dành Tiết Kiều Cẩn, vừa cáo từ Tiết Xán Đông: “Hôm nay sẽ không quấy rầy nữa, lần sau lại tới tìm anh ăn cơm nha.”
Tiết Xán Đông gật đầu, nhìn cô ấy lôi Tiết Kiều Cẩn từ trên ghế sa lon, quả thực là kéo khỏi văn phòng.
“Em ghét Nhiễm Yên! Em thấy cô ta phiền chết được!” Tiết Kiều Cẩn bị lôi ra trước cổng chính, vẫn không cam lòng tâm hét to với anh.
Không thèm để ý ánh mắt người khác chút nào, trợ lí tư Phó Lỗi vừa lúc về công ty đi ngang qua, còn trợn mắt nhìn người ta một cái.
Tiết Xán Đông tựa vào cửa, nhìn bộ dạng cô ta như thế, vừa tức vừa muốn cười, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, đi về văn phòng..