Editor: Tây An
Ngủ một giấc đến buổi trưa, Tiết Kiều Cẩn vừa tức vừa buồn bực.
Nấu cơm trưa đều là món cô ta thích ăn thì thế nào?! Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, làm hại cô ta phải miễn cưỡng vui cười cùng ông nội ăn cơm.
Một bữa cơm ăn đến mức cô ta kiệt sức, sắp dùng hết công lực một năm.
Vất vả lắm về nhà mình, lúc bố mẹ hỏi han ân cần, cô ta làm nũng tủi thân nói với bố chuyện mình gặp một lần.
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được sự kinh ngạc và bảo vệ của bố mẹ, kết quả lại bị giáo huấn một trận.
“Đừng có nói hươu nói vượn, con ít dây vào những việc này thôi, việc học xong rồi à? Sao lại về rồi? Có phải là lại vì tên nhóc họ Hà không?! Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nó không được! Nghe không rõ à?” Tiết Quốc Lương hiếm lắm mới nói chuyện lớn tiếng với con gái.
Vợ Vương Quân vội một bên trấn an ông, “Đừng giận, đừng tức giận, anh cao huyết áp, muốn dọa chết em sao?”
Tiết Quốc Lương đương nhiên cũng không nỡ lớn tiếng với con gái bảo bối, nhưng việc này nó không thể xen vào, mà người làm chồng làm bố như ông, cũng không muốn để vợ con biết chuyện mình mạo danh thay thế.
Tiết Kiều Cẩn tủi thân bè miệng, nhìn người bố luôn luôn yêu thương mình nói như vậy, lòng bi thống, từ khi xuống máy bay đến bây giờ bao nhiêu tủi thân tích lại, liên tục điên cuồng dâng trào, há to miệng liền bắt đầu òa khóc.
Vương Quân cuống quá, ôi chao ôi chao một bên dỗ dành con gái, một bên lại sợ ông xa tức giận tiếp, nhưng cố mãi, cũng không thể khiến hai cha con làm lành.
Tiết Kiều Cẩn lẩm bẩm trở về nhà, mang theo tiếng nức nở tuyên bố sẽ chiến tranh lạnh cùng bố.
Tiết Quốc Lương mặc dù cũng rất đau lòng con gái không để ý tới ông, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc mình phải làm ông bố vĩ ngạn, rốt cuộc vẫn không để cô ta xen vào những chuyện này nữa.
Bên này hai cha con tan rã trong không vui, bắt đầu chiến tranh lạnh không đề cập tới nữa.
Bên kia Cố Du đang mồ hôi đầm đìa kiên trì huấn luyện mỗi ngày của mình.
Thời gian cứ một ngày lại một ngày, bình tĩnh, an tường.
Gần hai tháng, từ 72 cân đến 83 cân*, cô thành công khiến mình có chút huyết sắc, không còn khủng bố như vậy nữa.
Mặc dù vẫn yếu, kinh nguyệt cũng vẫn chưa đến, nhưng bác sĩ tuyên bố có thể xuất viện chậm rãi điều dưỡng, chỉ cần đúng hạn đến viện kiểm tra, chú ý uống thuốc là được.
*2 cân = 1kg
Xe chậm rãi lái vào nhà lớn, nhìn qua căn nhà càng đến gần càng gần này, Cố Du có cảm giác dường như đã có mấy đời.
Mệt mỏi, phức tạp, lại cũng không thiếu hạnh phúc.
Tiết Xán Đông ngồi một bên cầm tay cô, nhẹ nhàng bóp một cái, tóm sức chú ý của cô về.
“Làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, “Em nhớ Kỳ Kỳ.”
Tiết Xán Đông cười, “Nửa ngày không gặp là nhớ rồi?”
Cố Du cũng cười, nắm chặt lại tay của anh, mắt không nói.
Xe rất nhanh là ngừng lại, nhân viên đều đón.
Không biết vì sao lại làm long trọng như vậy, Cố Du mặc dù cũng hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn chào hỏi tất cả mọi người.
Sau đó cô được Tiết Xán Đông nắm tay, đi qua căn phòng quen thuộc, đi tới khu dùng cơm.
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ đáng yêu giờ đang ngồi trong ghế trẻ em, nghiêm túc dùng bữa sáng.
Hai dì một phụ trách bón cơm nó, một phụ trách an toàn.
Tay nhỏ nó mập mạp đang cầm cái thìa, đảo đến đảo đi cái bát nhỏ, đồ ăn màu xanh lá bị nó vẩy khắp nơi, rất giống con mèo hoa nhỏ.
Vừa nhìn thấy bố mẹ đến, nó càng vui vẻ gọi bậy.
“Mẹ, mẹ –” mấy ngày trước Tiết Tĩnh Kỳ mới qua sinh nhật một tuổi, đã học được cách gọi mẹ, và đơn giản biểu đạt bất mãn và yêu thích của mình.
Dạo này mỗi ngày nó đều bị ôm đến bệnh viện ở với mẹ, đương nhiên không xa lạ gì cô, thậm chí so với bố, hình như càng thích mẹ hơn.
“Ôi, Bảo Bảo đang dùng cơm sao?” Cố Du cười tiến lên hôn khuôn mặt nhỏ bẩn của nó, “Ăn ngon không? Mẹ cũng đói.”
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, nhưng trước giờ nó là đứa bé hào phóng, cầm thìa liền đưa sang mặt Cố Du, Cố Du cười nếm thử một miếng, không nhịn được lại hôn gương mặt nó một cái, “Ăn cơm ngon quá, chờ lát mẹ dẫn con đi chơi.”
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ nghe hiểu được ‘Chơi’ là có ý gì, lập tức gật gật đầu lia lịa, thu thìa lại, lung tung lấp vào miệng mình.
Tiết Xán Đông đứng một bên nhìn mà ý cười đầy mặt, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt đầu con trai.
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ đang cố gắng dùng cơm kháng nghị ‘A’ một tiếng, lông mày nhỏ còn nhíu lại, thấy mọi người càng cười vui.
Giao con cho dì, Tiết Xán Đông dẫn Cố Du lên lầu hai, đi tới cửa phòng ngủ trước hai người đã từng ở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Mệt không? Ngủ trước một lát.” Tiết Xán Đông vuốt ve mặt cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Cố Du lắc đầu, đi theo anh vào, nhìn qua căn phòng quen thuộc này, nhất thời đau xót lại run sợ.
Vậy mà giống y cũ như đúc.
“Đồ của em…”
“Anh bảo người chuyển về.”
Phòng ngủ liền phòng giữ quần áo, một nửa của cô kia được điền tràn đầy, bàn trang điểm là sau khi họ kết hôn thêm vào, không ngờ vẫn còn, đồ vật phía trên cũng đều là đồ cô dùng quen.
Một bên đầu giường anh, lại còn bày ảnh họ chụp chung, đó là bên bờ biển Tam Á, khi đó anh cầu hôn, cô đồng ý với anh, họ đang lúc trong mật thêm dầu, nhờ người phục vụ chụp.
Anh rất thích, cô lại cảm thấy chụp mình không ổn, luôn không cho anh lấy ra.
Cô nghĩ những thứ này đều sẽ bị anh thanh lý mất, không ngờ anh còn giữ lại.
Vành mắt lại phiếm hồng, cô vội khống chế một chút, ánh mắt vô thức quét đến đèn trang trí trên tường, hình tượng ngày đó anh phẫn nộ đến mức quẳng máy vi tính thình lình vào trong đầu.
Cô kinh ngạc xoay người nhìn lại, nhìn anh chăm chú, nhìn chăm chú trên trán anh có một vểt sẹo dài.
Vết máu biến mất, vết sẹo lại vĩnh viễn lưu lại.
Cô nhẹ nhàng xoa lên vết tích kia, nước mắt mất khống chế chảy ra ngoài, cô rất đau lòng, cũng thật hận mình tàn nhẫn.
“Đau không?” Cô hai mắt đẫm lệ, dịu dàng bịn rịn.
Tiết Xán Đông biết cô đang hỏi cái gì.
Chút tổn thương kia không đau, nhưng lỗ hổng trong lòng, lại khiến anh lần đầu tiên trong đời cảm nhận được mùi vị tan nát cõi lòng.
Nhưng anh sẽ không nói với cô như thế, không nỡ cô lại khóc, anh mỉm cười, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Không đau.” So với mất đi em, những thứ kia đã sớm chẳng là gì.
Cố Du vuốt ve mặt anh, đột nhiên phát hiện anh cũng có chút tang thương.
Người đàn ông lúc trước mặt mũi luôn viết ‘Tất cả đều trong khống chế của tôi’, người đàn ông quang vinh đẹp đẽ tinh tế lịch sự kia, thay đổi thật nhiều.
Càng trầm ổn, cũng càng biết điều hơn.
“Em xin lỗi…” Cô lại khóc, biết đây cũng là bởi vì mình.
Tiết Xán Đông lắc đầu, cúi người hôn cô, từng chút từng chút hôn đến cực kỳ tỉ mỉ, cực kỳ dịu dàng.
Phòng cũ người cũ, bao nhiêu cảm xúc xông lên đầu, đủ chuyện trước kia rất khó để không xuất hiện lại quấy nhiễu lòng người.
Anh cảm ơn vận mệnh có lẽ căn bản chẳng còn tồn tại đó, cảm ơn cô còn sống, vẫn có thể để anh ôm, hôn như thế.
Mãi sau, anh nói nhỏ bên tai cô: “Giữa chúng ta đã sớm không còn ‘Xin lỗi’.
Hiểu chưa, đồ ngốc.”
“… Em muốn khiến anh hạnh phúc thật nhiều.” Cô ôm sát eo của anh, ngửa đầu cam kết với anh.
Nước mắt trượt xuống gương mặt, ánh mắt chưa từng sáng tỏ như thế.
Anh nhìn lại cô, nhìn rất lâu rất sâu, trong ánh mắt anh tới em đi, anh đọc hiểu hết thảy cô muốn nói, anh thấp giọng cười, gật gật đầu, lần nữa nhẹ nhàng hôn môi cô.
Cô vẫn gầy như vậy, nhẹ như thế, nhưng anh lại nhìn thấy dáng vẻ sinh mệnh nên có..