Editor: Tây An
Sáu tháng, thoáng qua liền đi.
Đứa bé vốn sẽ chỉ òa khóc ăn ngủ, bây giờ biết nhận thức, mỉm cười, xoay người, đòi hỏi, tức giận.
Tiết Xán Đông vẫn bận rộn như cũ, con anh nuôi dưỡng cùng bố mẹ.
Nhóc con mập mạp có tên là Tiết Tĩnh Kỳ.
Đáng yêu cực kì, tính tình vô cùng tốt, gặp ai cũng cười, là trái tim của cả nhà.
Nhà họ Tiết chuyện gì cũng gọn gàng, ai cũng có chức vụ quản lí của mình.
Cuộc biệt ly nửa năm trước, đã sớm bị gió thổi tan.
Bầu không khí ngột ngạt kia, cũng hoàn toàn bị mấy điều thú vị thằng nhóc này ngày ngày lớn lên làm tan biến.
Tất cả đều rất tốt đẹp, chỉ trừ Tiết Xán Đông thỉnh thoảng khi trời tối người yên, sẽ nhớ tới người phụ nữ đã từng ở tại phòng ngủ này, không ai còn nhắc đến cô, thậm chí cũng không còn ai biết cô là ai.
Sáu tháng, đối với nhà họ Tiết coi như tốt đẹp.
Mà đối với Cố Du bên kia, có thể nói là tàn khốc cực kì.
Hơn 180 ngày, là đủ để một cô gái người cao 1m72, nặng 48 kg khỏe mạnh, hóa thành một đống da bọc xương.
U buồn thêm bệnh kén ăn tàn phá, cô căn bản không thể chịu nổi ngay tuần đầu tiên sau khi rời đi.
Nếu như không phải đường ống rỉ nước, hàng xóm làm to, chủ thuê nhà bị ép mở cửa, cô có lẽ đã sớm rời khỏi thế giới này.
Mang tưởng niệm với con, sám hối với Tiết Xán Đông, tiếc nuối chia tay.
Ông trời rõ là không muốn cứ tha thứ cô như thế, không thì sẽ chẳng để cô sống trên cõi đời này, ăn quả đắng mình gieo.
Như là đại mộng mới tỉnh, vừa mở mắt, trước mắt không phải một thế giới khác, mà là ‘Người nhà’ bình sinh không muốn nhìn thấy nhất.
Mẹ con Cố gia phàn nàn không thôi, vài phút lại quở trách cô cô ngu xuẩn và vô tri.
Ý chí sinh tồn mất hết, tốc độ cô gầy gò rõ ràng tăng, thời gian mê man cũng càng ngày càng dài, đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào vật chất dinh dưỡng đưa vào để duy trì sinh mệnh.
Ý bác sĩ rất rõ ràng, bệnh nhân không có ham muốn sinh tồn, chúng tôi cũng không làm gì được, ở bệnh viện cũng tiêu hao tâm lực tài lực.
Cứ thế, cô trở lại nhà mình, lẳng lặng chờ chết.
Mẹ con nhà họ Cố đang nói cái gì đó, hình như cô cũng chẳng nghe được gì.
Bởi vì tuyệt đại đa số thời gian trong ngày, cô đều trong trạng thái mê man.
Đêm nay, có chút khác biệt.
Cô mơ giấc mộng, mơ tới con của mình, cụ thể mà nói là mơ thấy tiếng khóc của nó, sinh động vang lên bên tai cô, khiến tim cô nhảy bình bịch, phảng phất như sống lại.
Trong mộng, cô rất muốn chạm vào nó, rất muốn nắm lấy âm thanh kia.
Nhưng thân thể căn bản không khống chế, dù cô dùng khí lực lớn đến đâu, vẫn không có cách nào khiến cho mình mở mắt ra được, không thể nào khiến mình động đậy.
Cô gấp đến độ không biết nên làm sao, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói khác bên tai, một giọng nói khiến tim cô đập nhanh.
Anh… như đang án cô, lên án cô nhẫn tâm? Lên án cô tra tấn anh? Lên án cô không yêu anh, lên án cô không yêu con.
Cô cuống đến độ òa khóc lên, muốn nói với anh không phải, cô yêu con,… Cũng yêu anh, cô không tra tấn bất kì ai, chỉ là… cô ngu quá.
Nhưng cô không mở miệng được, không cách nào lên tiếng, lòng nóng như lửa đốt, nước mắt càng chảy càng tuôn.
Anh nghe thật bi thương, trong lời nói… Còn có sự yếu ớt và sợ hãi.
Điều này khiến cô mê hoặc, đây không phải anh, không phải Tiết Xán Đông cô biết, cô muốn hỏi thử anh làm sao vậy? Nhưng thân thể vẫn không khống chế được, cô dùng sức lực toàn thân, cuối cùng đáp lại cô cũng chỉ có nước mắt liên tục không ngừng.
“Sống thật tốt…”
Cô lại nghe thấy anh nói chuyện, giọng khàn, tuyệt vọng đến như vậy.
“Em sống sót, con để em nuôi… Sống sót… Được không?” Anh khàn khàn thỏ thẻ, chôn mặt vào trong tay của cô, căn bản không để ý, thân thể sắp hoá thành xương trắng này, sớm đã nước mắt chảy thành sông.
Anh tuyệt vọng, đau lòng, sợ hãi, hối hận.
Sáu tháng trước người còn sống sờ sờ, sao có thể biến thành hình dáng này?! Vì sao lại hung ác như thế, đối với con, đối với anh, đối với mình, cô mãi nhẫn tâm như vậy!
Anh đắm chìm trong bi thương, không phát hiện cặp mắt vốn làm sao cũng không mở được, hơi mở ra một đường nhỏ.
Thứ gọi là hi vọng, lộ ra từ trong cái khe yếu ớt kia.
Cô nằm như tượng gỗ, trước mắt mơ hồ không rõ.
Nhưng cô đã biết đây là thật, không phải giấc mộng cô nghĩ ra.
Thời gian dần qua cô nghe được mùi của anh, cảm nhận được nhiệt độ bàn tay anh, còn có quan trọng nhất — cô rành rành nghe thấy, nghe thấy tiếng khóc của Bảo Bảo.
Đó là thật, không phải cô ảo tưởng, đáng tiếc cô không có cách nào chuyển động đầu, chỉ có thể nghe loáng thoáng nhìn qua cục thịt nhỏ mơ hồ kia.
Cô cảm nhận được trái tim của mình đang điên cuồng nhảy lên, thịch thịch thịch, cơ hồ muốn xông ra khỏi túi da của cô, đinh tai nhức óc.
Cô cẩn thận hít thở, nhìn cục thịt càng ngày càng rõ ràng, nước mắt triệt để vỡ đê bên hai má.
Tiết Xán Đông cảm nhận được một thoáng chấn động trong tay, thân thể cứng đờ, anh chậm rãi ngẩng đầu.
Đây là hình tượng cả đời anh cũng sẽ không quên, cho dù bao nhiêu năm về sau, khi anh nhớ tới đến vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.
Trên gương mặt gầy đến thoát tướng, hốc mắt lõm thật sâu, mắt to đến kinh người, giống như vài phút nữa sẽ rơi xuống.
Bờ môi khô ráo tróc da, như kẻ lữ hành khát khô gần một tháng trong sa mạc, đụng một cái là có thể chảy máu.
Mắt của cô hơi mở ra, kinh ngạc nhìn con, mặc cho nước mắt thấm ướt áo.
Mắt sưng đỏ lên, phối hợp với làn da tái nhợt bọc xương, bộ dáng cần bao nhiêu khiếp người có bấy nhiêu khiếp người, nhưng không biết vì sao, anh lại cảm thấy cô lúc này, trông hoạt bát, xinh đẹp.
Cô cứng lại không thể động đậy, trong mắt lại lóe lên một vòng hào quang kì dị.
Cái hào quang yếu ớt kia, như hạnh phúc.
Anh cầm tay của cô, kinh hồn táng đảm, sợ hơi động một cái sẽ phá hủy hạnh phúc của cô, kinh động thân thể yếu ớt không chịu nổi này của cô.
Tiết Tĩnh Kỳ oa oa khóc lớn, hơi mờ mịt, sao con khóc lâu thế, bố vẫn chưa tới ôm con? Nó giãy dụa khẽ động trói buộc trên mình, muốn đứng lên.
Tiết Xán Đông bị nó phân tán lực chú ý, cúi đầu mở bọc khăn nó, ôm nó đến trước mắt Cố Du.
Bảo Bảo mềm mềm trắng nõn, tràn ngập tò mò, đối với người đã khô cạn thành thế này, thế mà nó chẳng có chút cảm giác sợ hãi nào, mắt to tròn căng nhìn cô chằm chằm, hiếu kì và tìm tòi tràn ngập hốc mắt.
Đây là con của cô.
Cho dù nó lớn như vậy, cũng không còn giống cục thịt nhỏ cứ ngủ lúc trước, nhưng cô biết, đứa bé dũng cảm trước mắt này, là cốt nhục của cô.
Những đêm không ngủ được, vô số lần cô tưởng tượng bộ dáng con, bây giờ nó xuất hiện tại trước mắt mình, cô lại không làm được gì, ngay cả ôm nó một cái, hôn nó, đều không làm được.
Cô hoàn toàn thành một kẻ bỏ đi, ngay cả khàn cả giọng khóc một trận đều làm không được.
“Hơn tám tháng.” Tiết Xán Đông không muốn để mình trông thất thố quá mức, nhưng giọng vẫn khàn khàn đến dọa người như cũ.
Cố Du thử kéo ra nụ cười, khuôn mặt khô cạn lại bởi vậy có chút biến hình, nhìn qua già nua đáng sợ.
Tiết Tĩnh Kỳ tò mò duỗi tay nhỏ ra, muốn sờ sờ cô.
Tiết Xán Đông bắt được nó ngay, trong lòng xót xa, hốc mắt cũng không nhịn được phiếm hồng, anh quay mặt hít sâu, sau đó nghiêng đầu lại nói với mẹ: “Gọi mẹ đi con…”
Đối với từ ‘Mẹ’ này, Tiết Tĩnh Kỳ cực kì lạ lẫm.
Nghe bố nói như vậy, nó tái diễn bản năng, kêu mama, mặc dù có phần không rõ, không thành âm, nhưng Cố Du nghe thấy, lại là âm thanh đẹp nhất trên thế giới này.
Cô cố gắng cười, nước mắt hạnh phúc cơ hồ sắp bao phủ cô, cô gắng vận sức lực toàn thân động ngón tay, muốn chạm đến sinh mệnh đáng yêu này.
Tiết Xán Đông hiểu ý, nắm chặt một tay cô, bỏ lên mặt con.
Xúc cảm khô ráo cứng nhắc, khiến bé Tiết Tĩnh Kỳ cảm thấy không thoải mái, nó quơ đầu lung tung, muốn đuổi dị dạng trên mặt ra, không ngờ lại bị bố trói chặt tay, chỉ có thể mở to mắt, tủi thân để người ta sờ nó.
Cố Du thu hết biểu cảm nhỏ đáng yêu của nó vào mắt, mặc dù biết ý đồ của nó, nhưng vẫn không nỡ lấy tay về, cô khát vọng con của mình, cũng muốn một mực ghi nhớ tất cả của nó.
“Em ổn lại, phần hiệp ước kia sẽ hết hiệu lực…” Tiết Xán Đông lần nữa kích thích cô, đột nhiên cực sợ thỏa mãn cô chợt lóe lên vừa rồi.
Cố Du lắc lắc đầu nhẹ đến mắt không thấy được, cô biết mình đã dầu hết đèn tắt.
Tiết Xán Đông từ chối chấp nhận, “Em không sao, giữ vững tinh thần, bác sĩ anh sẽ an bài.
Em chỉ cần biết — “
Cố Du đột nhiên cười, dịu dàng nhìn về phía anh, giống như là muốn ghi tạc hết thảy của anh trong đầu.
Tiết Xán Đông đột nhiên cảm giác như bị người bóp yết hầu, không phát ra bất kỳ một tiếng động nào, kinh ngạc nhìn lại cô, hoàn toàn không thể động đậy.
Anh từ chối chấp nhận sự cáo biệt này, càng từ chối chấp nhận tin tức cô sẽ rời khỏi thế giới này.
Rất lâu sau, anh đột nhiên nắm chặt tay của cô, hốc mắt đỏ quạch.
Thật sự xin lỗi. Cố Du bi thương nhìn anh.
Gặp được em, là bất hạnh của anh.
Sau này xin hãy chăm con thật tốt, cũng phải yêu quý chính mình nhiều hơn.
Nếu có kiếp sau, em sẽ cách anh thật xa, nhìn anh kết hôn sinh con, đủ đầy sống hết một đời.
Tiết Xán Đông đọc hiểu ánh mắt của cô, cũng đọc được ý của cô.
Anh lắc đầu, khàn giọng nói cô: “Anh không chấp nhận, em hãy sống cho anh, dùng cả đời để đền bù anh.”
Cố Du kinh ngạc nhìn, dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhìn anh, nước mắt lần nữa vỡ đê.
… Quá muộn rồi..