Editor: Tây An
Tiết Quốc Lương ngồi trước bàn làm việc của mình, có phần không được tự nhiên.
Bởi vì cháu dâu đối diện, thực sự quá nghiêm túc.
Trước đó đột nhiên nói có việc muốn nói với ông một lần, nhưng sau khi đến, ánh mắt này… Lại khiến ông cảm thấy hơi sắc bén quá.
“Xảy ra chuyện gì sao cháu?” ông hiền lành hỏi.
Cố Du cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, muốn dùng chất giọng bình tĩnh nhất đi thẳng vào vấn đề: “Mười một năm trước chuyện cầu lớn vượt sông ở Giang Thành, thực sự là chú thiết kế ạ?”
Tiết Quốc Lương trợn tròn mắt, khẽ nhếch miệng, huyết dịch cả người bắt đầu chảy loạn, sắc mặt thì lúc đỏ lúc trắng, rõ là là bị câu hỏi nhẹ nhàng này làm kinh ngạc đến ngây cả ra, “Cháu cháu cháu” mãi, cũng chẳng nói ra được một câu đầy đủ.
Cố Du thu hết thảy phản ứng của ông vào đáy mắt, tiếp tục nói: “Hà Kim Minh nói, cây cầu lớn kia là chú thiết kế.”
Tiết Quốc Lương nhẹ thanh giọng, sắc mặt có hơi hướng chuyển thành đỏ gan heo, ông ngăn lại tất cả nghi vấn và cảm xúc của mình, thô giọng hỏi cô: “Cháu làm thế này là muốn gì?”
Cố Du nhìn chằm chằm ánh mắt của ông, trả lời mỗi chữ mỗi câu: “Bởi vì năm đó Cố Học Bân người chịu trách nhiệm với sự cố, là bố tôi.”
Tiết Quốc Lương lại kinh ngạc: “Cháu, cháu– “
“Tôi cần một đáp án.” Cố Du bình tĩnh ngắt ông, chờ ông đưa ra câu trả lời.
Thật ra từ khi cô có cơ hội tiếp xúc với Tiết Quốc Lương đến nay, đối với tính cách của ông đã đại khái hiểu rõ.
Không phải cô không biết bắt đầu hoài nghi, sự miêu tả của bố về người này rốt cuộc có phải xuất hiện sai lầm hay không.
Tiết Quốc Lương có lẽ không có tài năng gì, mấy cuộc tụ hội gia đình, nhìn ra được sự sùng bái và bắt chước anh cả của mình lúc ông giơ tay nhấc chân, đương nhiên còn có sự e ngại của ông với ông cụ Tiết.
Một người như vậy, kết hợp với sự miêu tả của Tiết Xán Đông và cả nhà trong lúc vô tìn, cùng với tình hình biết được từ chỗ ông cụ Từ Hải, khiến khuynh hướng nội tâm của cô đã hết sức rõ ràng.
Tiết Quốc Lương tiêu hóa rất lâu mới tiếp thu được những tin tức trước mắt chấn kinh đổ ập xuống, mãi sau sắc mặt mới hơi chuyển sang ổn hơn, nhưng vẫn như táo bón, ông thanh họng lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Cố Du có hơi khó nén phẫn nộ: “Bố cháu thực sự là không phải.”
Cố Du lẳng lặng mà nhìn ông, chờ ông tiếp tục.
“Bố cháu thực sự là quá tham! Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đến không còn chút nào, không thì cầu kia có thể sập sao?” nét mặt Tiết Quốc Lương tràn đầy đau lòng, năm đó ông khát vọng dựa vào thứ này đạt giải thưởng biết bao nhiêu!
“Bố tôi nói công trình không có vấn đề.”
Tiết Quốc Lương giận mà cười, “Công trình làm sao không có vấn đề được, công trình nào ông ta chả ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu? Không thì nhà nước sẽ phán ông ta có tội ư?”
Cố Du cũng cười, “Đây là Hà Kim Minh nói?”
Tiết Quốc Lương thở dài: “Trừ ông ta, còn có cả người của tổ điều tra chúng ta.
Toàn bộ hệ thống tư pháp lần một vòng, ông ta làm sao không có vấn đề cho đặng.
Báo cáo kiểm trắc chất lượng chú nhìn hết rồi.”
“Bố tôi vững tin rằng thiết kế cầu nối có vấn đề, tiền bối Từ Hải cũng nói khoảng cách chính thiết kế quá dài.” Cố Du nói ra lời chất vấn của bản thân.
Tiết Quốc Lương hiển nhiên không tin cô, vặn lông mày nói “Tiểu Du à, chuyện quá khứ thì cho đi qua thôi, bố cháu… Ở trong đó thế nào rồi? Cháu cũng khuyên ông ta nhiều một chút, nên buông thì buông đi.
Phạm sai lầm thì phải tự mình gánh chịu, đừng– “
“Bố tôi đã qua đời.” Cố Du nhẹ nhàng ngẳ ông.
Tiết Quốc Lương rõ ràng không dự liệu được điều này, nhất thời có phần không biết nên nói gì.
Cố Du tiếp tục bổ sung: “Vào tù hai năm ông ấy liền tự sát.
Nhưng số chưa đến tuyệt lộ, tê liệt nặng giữ lại hơi thở.
Bốn năm trước đi rồi.”
“Ông ta, tự sát?” Tiết Quốc Lương hiển nhiên cũng không ngờ Cố Học Bân có dũng khí này, có phần khó tin.
“Nằm viện mấy năm, mỗi ngày ông đều nói mình oan uổng.
Tôi nghĩ tôi làm con gái, có nghĩa vụ thay ông tra rõ ràng chân tướng.
Bản vẽ nguyên thủy chú còn gì nữa không?” Cố Du bình tĩnh giải thích xong, đưa ra nhu cầu của mình.
Thời khắc này, cô có lẽ đã có thể xác định là Tiết Quốc Lương không rõ tình hình.
Cả chuyện này, có lẽ ông cũng là người mơ mơ màng màng.
Lúc này cô nhất thời cũng không nói rõ được trong lòng là cảm nhận gì, chỉ có thể gắng đè nén tất cả cảm xúc chập trùng trong nội tâm, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Trong lòng Tiết Quốc Lương lại bị tin tức ‘Cố Học Bân hàm oan tự sát’, hoàn toàn làm đảo loạn.
Phản ứng của ông là một hồi thật lâu sau mới nói được: “Bản vẽ công ty đều có, ngay ở bộ phận các cháu–” âm nói vừa đứt, ông bừng tỉnh đại ngộ: “Tiểu Du à, không phải cháu vì chuyện này mới vào bộ phận kia chứ?”
Cố Du làm lơ vấn đề của ông, trả lời: “Phần đó không phải bản vẽ nguyên thủy, đã bị sửa đổi rồi.
Hơn nữa tên của Hà Kim Minh này, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện ở hạng mục cầu lớn.”
“Ơ?” Tiết Quốc Lương chau mày, “Thế này không đúng…”
Lúc trước Hà Kim Minh đưa lời đề nghị để ông làm nhà thiết kế chủ lực, ông biết đây là một hành vi nịnh bợ.
Nhưng ông cũng muốn dương danh lập vạn, để bố và anh mình không xem ông là đồ bỏ đi, mặc dù phương pháp không đúng, nhưng lúc ấy ông quả thực động lòng.
Song rốt cuộc ông là người thành thật, nghĩ rằng làm người không thể quá đáng, cũng bảo người ta thêm tên Kim Minh vào, mặc dù sau tên ông thôi, nhưng tuyệt đối không thể biến mất.
Cố Du lấy phần văn kiện kia từ trong bọc, đưa cho ông, “Chú xem.”
Tiết Quốc Lương nhận tới, đeo kính mắt lên bắt đầu tìm đọc kỹ càng, lật qua lật lại vài trang văn kiện rồi, đột nhiên ‘Ầm’ một tiếng đập nó vào mặt bàn.
“Đồ giời đánh!” Dù đầu óc ông không bằng anh ông, cũng biết xóa hết tên mình có ý nghĩa như thế nào.
Thật sự không có vấn đề sẽ sợ lộ mặt như thế à? Dù cầu lớn cuối cùng xảy ra chuyện, đó cũng là vấn đề thi công! Một nhà thiết kế có gì mà không dám để tên mình lên! Thật sự là càng nghĩ càng giận, vậy mà ông bị người ta đùa bỡn vòng quanh như thế! Việc này nếu thật sự là Hà Kim Minh giở trò quỷ, vậy thứ này lừa trên gạt dưới thật sự là ráo rốt! Giữa nhiều khâu như vậy, ông ta vận dụng bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực, mới có thể chặt chẽ giá họa cho người khác.
Thực sự là cực kì âm hiểm!
“Bản vẽ nguyên thủy chú có!” Tiết Quốc Lương đứng dậy đá văng ghế ngồi ra, tức giận đi về tủ sắt một bên, ‘soàn soạt’ mấy lần, ông lấy một văn kiện từ bên trong.
Bày trên mặt đất lật một lần, chọn ra từ bên trong một cái túi văn kiện màu lam.
“Thứ này chính là toàn bộ bản vẽ cầu lớn!” Tiết Quốc Lương đưa cho Cố Du, bảo cô: “So sánh xong cho chú biết một tiếng, chú muốn xem xem ngữ khốn nạn kia tính sai chỗ nào!”
Cố Du nhận túi văn kiện, tim nhảy lên kịch liệt.
Tiết Quốc Lương an ủi cô: “Cháu yên tâm, nếu như tra ra thật sự là bản vẽ có vấn đề, chú quyết sẽ cho bố cháu sự trong sạch.”
Cố Du giương mắt nhìn ông, nhất thời không nghĩ ra bất luận ngôn ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình.
Cô nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, khi cô vượt qua thiên sơn vạn thủy để đến trước mặt ‘Tội nhân’ đã từng nhận định này, sẽ là cục diện như thế này.
Tiết Quốc Lương không thèm để ý sự thất lễ của cô lúc này, mà thở dài vỗ vỗ bả vai Cố Du, nói: “Chú biết cháu sẽ không yên tâm để người khác đi so sánh.
Nhưng bây giờ cháu mang mang thai, tuyệt đối phải chú ý thân thể.
Dù kết quả thế nào, đều không cần quá kích động đâu nhé.”
Cố Du nghe trưởng bối Tiết Quốc Lương quan tâm, cứng nhắc gật gật đầu, nội tâm ngũ vị tạp trần.
“Xán Đông nó… Biết không?” trí thông minh của Tiết Quốc Lương hơi nát, trùng hợp quá nhiều, không khỏi khiến ông suy nghĩ lung tung, nhưng ai bảo trong nhà, ông vẫn luôn luôn là người yêu hòa bình, trong lòng không khỏi hơi lo lắng, nhưng tuyệt đối không được như ông nghĩ vậy đâu.
Cố Du dừng một lát, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
Tiết Quốc Lương thở dài, quan sát cháu dâu một lát, nhíu mày hỏi cô: “Cháu đối với Xán Đông nhà chú… Là thật tâm chứ?”
Cố Du đón ánh mắt ông hơi có vẻ sắc bén, nhẹ nhàng trả lời: “Giờ tôi thực sự rất thích anh ấy.”
Tiết Quốc Lương nhíu mày lại, ngần ngừ đứng tại kia, đánh giá cô một hồi thật lâu.
Khi Cố Du cho là ông sẽ phẫn nộ chỉ trích mình, không ngờ ông đột nhiên thở dài mấy hơi, chậm chạp lại già dặn gật gật đầu, nhìn về chút đắng chát trong ánh mắt của cô, “Đối tốt với nó chút nhé.”
Cố Du cứng tại chỗ, mãi sau không cách nào hoàn hồn..