Editor: Tây An
Hồi lâu sau.
“Meo…”
Người phía trên hôn đến quên hết tất cả, Nữu Nữu phía dưới vốn phải ngủ, đột nhiên kháng nghị.
Nó bật ra tiếng ngâm khẽ vì chủ nhân đang bị bắt nạt, mặc dù rất không khỏe, nhưng vẫn giãy dụa đứng lên.
Cố Du lập tức tỉnh táo, nghiêng đầu né tránh Tiết Xán Đông, tay cũng vươn ra cản anh.
Cô thở gấp kháng nghị nói: “Anh … Anh kiềm chế chút đi.”
Tiết Xán Đông cười ra tiếng, ôm cả cô và mèo vào trong ngực, cô cúi đầu an ủi mèo, anh cũng cúi đầu, nhưng lại là đang hôn cổ cô.
Cố Du uốn éo người tránh né, anh lại ôm cô càng chặt hơn, thấp giọng thỏ thẻ nói một câu bên tai cô.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, không dám nhúc nhích tí ti nào.
Tiết Xán Đông thấy cô như vậy, cười ha ha, giọng trầm thấp êm tai, rất vui vẻ.
Cố Du nghe anh cười, đột nhiên cảm thấy lỗ tai có hơi ngứa, hoàn toàn rõ cái gì gọi là uy lực giọng trầm.
Hai người cứ duy trì tư thế này rất lâu, đến khi đồ ăn đến, Tiết Xán Đông mới rời khỏi cô.
Nhà hàng làm thức ăn chay vốn có đồ ăn riêng, sắc hương đều đủ, hai người ngồi trên đất, cúng miếu ngũ tạng*.
*Là một cách gọi vui của cơ thể của mình, nên có người nói miếu lớn nhất trần đời là miếu ngũ tạng.
Tiết Xán Đông thay cô gắp thức ăn, Cố Du châm trà cho anh, hợp tác vô cùng.
Không có sơ suất, ngay cả Nữu Nữu nằm một bên cũng ngủ.
Cố Du nhìn Nữu Nữu một cái, hỏi anh: “Chó của anh bao lớn rồi?”
“Bốn tuổi.”
“Vậy còn khỏe.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, “Patton cám ơn em cứu nó.”
“Nên mà.”
“Cứ thiện lương như vậy suốt à?” Anh cười hỏi cô, trong ngữ điệu có ý pha trò.
Cố Du nghe vậy, liếc nhìn anh một cái, cố ý lắc đầu nói: “Không, em luôn chỉ cứu chó của kẻ có tiền thôi.”
Tiết Xán Đông cười, véo khuôn mặt cô một cái, lại xoa xoa đầu cô.
Cố Du nhăn mũi lại nguýt anh một cái, để tráng né động tác này.
Tiết Xán Đông đã lâu không yêu đương, mà rất hoài niệm kiểu anh tới em đi này.
Một bữa cơm xong, rất đủ đầy.
Nếu không phải ngại mèo yêu của cô bệnh nặng, cô không có tâm tình gì, anh thật sự muốn làm chút chuyện khác.
“Em có mấy lời muốn nói.” Cố Du uống một hớp, nhẹ nhàng nói.
“Em nói đi.” Tiết Xán Đông sờ tóc trên trán cô một cái, ánh mắt rất dịu dàng.
Cố Du thuận tay của anh cũng sửa sang lại, thanh giọng một cái, bắt đầu nghiêm túc phân tích mình: “Trước đó, thật ra là em muốn xử lý lạnh quan hệ với anh, ngoài bởi vì anh và em không phải người một cùng đường, còn vì em quả thực rất bận.
Giờ Nữu Nữu cũng bệnh, em thực sự không có lòng dạ gì để đi nghĩ tiếp chuyện khác.
Nó rất quan trọng với em, dù sao nó là người nhà của em.
Nên, giai đoạn hiện tại này, em không thể nào làm một cô bạn gái tốt.
Thế này không công bằng đối với anh.”
Tiết Xán Đông ừ một tiếng, ý là mình nghe rõ, tinh tế nhìn cô, mặt mày mang ý cười.
Thật ra anh cũng không phải người thích cười, đa số thời gian ý cười không đạt tới khóe mắt mà môi đã giương lên, với anh mà nói chỉ là loại thói quen lịch sự.
Anh quả thực thích cô, mà lại dường như là vừa gặp đã yêu.
Càng hiếm thấy hơn, là nhiều lần gặp gỡ, anh vẫn không phiền, chẳng những không thể tìm ra cô có chỗ nào làm người ta ghét, hơn nữa còn càng nhìn càng thích, cô chẳng những từ đầu đến chân đều phù hợp thẩm mỹ của anh, mà ngay cả tư vị cũng vô cùng mê người.
“Không sao, tôi chờ em.” Anh vừa khéo hiểu lòng người cười với cô, vừa đưa tay vuốt ve gương mặt cô mềm mại.
Chỉ số vui vẻ trong lòng, cứ có xu thế lên cao.
Cố Du không quen ánh mắt cưng chiều của anh thế này, có phần chống đỡ không nổi.
Đưa tay che ánh mắt của anh, nhỏ giọng thầm thì nói: “Đàn ông đàn ang, mắt đẹp như thế làm gì.”
Tiết Xán Đông rất khó mà không nghe được, thấp giọng cười, nâng mặt cô lại hôn một cái, tiếp theo thấp giọng nói bên tai cô: “Bận không phải vấn đề, luôn có cách giải quyết.
Em chỉ cần ngoan ngoãn tồn tại, đừng lùi bước, chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý.”
Anh nói đến vô ngần dịu dàng, Cố Du lại nghe đến vô cùng im lặng.
“Ngoan ngoãn tồn tại là sao?”
Tiết Xán Đông cười, không trả lời cô, mà kéo người vào trong ngực, lại ngọt ngào thân mật một phen.
“Tôi có thể ở lại không?” hơi thở anh bất ổn hỏi cô.
“Không.” Cô cũng thở gấp cự tuyệt.
“Không có chỗ thương lượng?”
“Không có.”
Cố Du lắc đầu, rất tuyệt tình.
Tiết Xán Đông đùa cô cũng đến nghiện.
Hai người anh tới em đi, cả buổi tối đều không nhàn rỗi, đến khi Tiết Xán Đông bởi vì lệch giờ thực sự không chịu được nữa, mới bị Cố Du đuổi về nhà.
Tiễn người bạn trai mới nhậm chức có cảm giác tồn tại cực mạnh rồi, nụ cười treo trên mặt Cố Du liền biến mất không thấy đâu.
Mặc dù không đến độ nhanh như trở mặt, nhưng cũng không kém nhiều.
Cô chậm rãi ngồi vào ghế sô pha, cúi đầu nhìn Nữu Nữu bên cạnh lại ngủ một cái.
Trong phòng yên tĩnh cực kì, ngay cả đứa bé mập lầu trên bình thường kiểu gì cũng sẽ làm ầm trên đầu, lúc này cũng không còn nhảy nhót.
Cố Du cầm lấy Laptop trên cái bàn nhỏ bên cạnh, nhập mật mã, mở ra một folder mật.
Folder tên là ‘X’, dung lượng 27Gb.
Bên trong X, có tám folder nhỏ.
Bốn cái xếp theo thời gian, bốn cái xếp theo định dạng.
Folder thời gian có vô số văn kiện, ghi chép hết thảy công việc của Tiết Xán Đông từ nhỏ đến lớn.
Mà trong folder định dang, thì ghi hoàn chỉnh các phân tích báo cáo về anh.
Từ đặc thù tâm lý, đến đặc điểm tính cách, lại đến sở thích ưa chuộng và đam mê định hướng, đầy đủ mọi thứ.
Cố Du ấn mở một file mới nhất trong folder thời gian, nhẹ nhàng gõ ‘Giai đoạn một hoàn thành’, nhấn mật khẩu.
Hàng chữ thứ nhất ghi chép trong file thời gian này, là chữ Sahara đơn giản.
Nhưng phía dưới chữ này, thật sự là một tấm bản đồ xuyên sa mạc cực kỳ hoàn chỉnh.
Phía trên có vẽ, ghi chú rất nhiều thứ.
Bốn bộ phương án hoàn chỉnh, hiện ra dưới bản đồ.
Mỗi một bộ đều vô cùng lãng mạn, chỉ tiếc đều bị cô vẽ dấu gạch chéo.
Dù sao tưởng tượng có hoàn mỹ, chuyện ngoài ý muốn sẽ bất ngờ xáo trộn hết thảy.
Ví như anh ta không có dấu hiệu nào sẽ sớm đến nơi, gió bão bỗng nhiên đột kích, còn có chiếc xe nát chết máy ngoài ý muốn.
Nhưng bất kể nói thế nào, phía dưới nhiệm vụ này được cô ghi chữ Done nho nhỏ.
Hoàn thành chính là hoàn thành, quan tâm hoàn thành như thế nào làm gì.
Tiếp sau, là công trường.
Quả thật quyết định trùng phùng ở đây, nhưng lão Trương nhảy lầu lại nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
Lại một lần nữa, bất kể thế nào cô vẫn hoàn thành.
Mà sau đó, thật ra phải là gặp lại trong một cuộc Marathon từ thiện tháng mười.
Vì thế cô đã tập luyện thật lâu.
Nhưng có lẽ bọn họ thật sự là có duyên đi, cô lại cứu chó của anh ta.
Tiếp đó hết thảy chệch hướng khỏi quỹ đạo định trước.
Nhưng đã lệch rồi, mà lại còn phát triển chính xác phương hướng, vậy những cái được gọi là phương án đã định có thể lược bớt.
Con người anh ta thích người và việc độc nhất vô nhị, rất chấp nhất với thứ không chiếm được.
Thích phụ nữ không quá lạnh cũng không quá nóng, không được nói nhiều, càng không được không thú vị.
Không thể dung tục, cũng không thể giả trân.
Về ngoại hình, anh ta thích kiểu trắng trẻo cao gầy, ngũ quan xinh đẹp, khí chất mười phần, may mà cô bẩm sinh đều phù hợp, không thì cũng không có suy nghĩ này.
Sống cuộc sống thật giả đan xen này, từng giây từng phút đều như giẫm trên băng mỏng, thường cảm thấy như bị đá đè.
Cả ngày nay ở bên, cô cơ hồ mệt đến thở dốc cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mặc dù là đang đối mặt một với một người gần như đã hiểu rõ, nhưng thật ra, cũng không giống nhau.
Ví như anh ta chân thực hơn so với cô dự liệu, cũng quan tâm hơn so với cô đoán.
Nhiệt độ lòng bàn tay, môi hôn nóng bỏng, ánh mắt cưng chiều, tất thảy, đều quá chân thực.
Cô không phải không hốt hoảng, cũng không phải toàn bộ đều là giả.
Nhưng những chuyện này hình như cũng cũng không quan trọng, dù sao nội tâm của cô thật sự đã muốn, thì tuyệt đối không có khả năng bị lay chuyển..