Tô Uyển Ân bất giác ngẩng mặt, cô u mê ngắm nhìn sườn bên mặt của Lạc Hạo Đình, giây phút ấy, máu trong người cô ồ ạt dồn lên não, ngập tràn trong tim, thân thể cô cứng đờ tại chỗ, không thể xê dịch dù chỉ một mili.
Dù mắt cô có mù đi chăng nữa cũng nhìn ra được, phía sau lưng người đàn ông là một khoảng trống mênh mông và đình viện. Anh đứng ngược với ánh sáng, bóng người mờ ảo như bức tranh thuỷ mặc dưới nước sông.
Bên tai Tô Uyển Ân vang lên vô số tiếng vang, chỉ trong chốc lát, trăm nghìn cây cỏ đơm hoa nở rộ.
Hoá ra anh cũng có lúc dịu dàng tới thế!
Đó là suy nghĩ đầu tiên loé ra trong đầu cô.
Khoảnh khắc này cứ giống như thời đang yêu, khi cô chưa biết mục đích của anh, hai người bình yên bên nhau, anh yêu chiều cô hết mực, cô mải mê chìm đắm trong sự chở che bao bọc của anh.
Đó là suy nghĩ thứ hai, vô vàn sợi tóc gáy dựng đứng lên, thét gào trong vô vọng.
Tô Uyển Ân càng cố lay tỉnh thần thức càng trở nên mê muội không lối thoát. Gương mặt tuấn duật kia, sự ôn nhu và điềm đạm ấy, giống như liều thuốc độc có dược tính vô cùng mạnh, cuỗn bay đi tâm trí cô, khiến cô không cách nào sử dụng bản năng hay lí trí, hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Đột nhiên, Lạc Hạo Đình cúi đầu, vô tình bắt gặp ánh mắt chăm chăm không chớp đang hướng về mình, anh đáp lại bằng cái nhìn cao thâm, khiến cô chợt bối rối quay mặt đi.
“Được rồi… tôi không sao…” Tô Uyển Ân ngượng ngùng xoay người, luồn lách ra khỏi vòng tay anh, cả người cô nóng ran, giống như có ngọn lửa rực cháy trong lòng.
Vào lúc cô định rời đi, thì anh liền cất tiếng nói: “Khoan đã…”
Tô Uyển Ân theo bản năng dừng bước, cô còn chưa kịp quay đầu, nơi cổ tay đã truyền tới một hơi lạnh rõ rệt, một giây kế tiếp, đôi bàn tay chắc nịch bất ngờ nắm chặt lấy nách cô, nhẹ nhàng nhấc bổng người cô lên cao, đặt cô ngồi trên mặt bàn đá cẩm thạch.
“Anh làm gì thế? Để người khác thấy không hay đâu!”
Hành động chớp nhoáng ấy của anh khiến cô giật mình, ánh mắt sợ hãi vội vàng liếc nhìn xung quanh, khi chắc chắn không có người, cô mới sắc lẹm quay sang nhìn anh.
“Nếu sợ bị người khác thấy thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn ngồi im, bôi thuốc trị bỏng vào.”
Nói xong, thân thể cao lớn của anh lập tức dồn sát về phía cô, cố ý trêu chọc sự nhẫn nại của cô, nhưng thực chất là anh muốn lấy típ thuốc ở trong hộc tủ trên đầu cô. Anh quắt mắt nhìn xuống, từ trên cao, anh thấy rất rõ sự căng thẳng trên gương mặt kiều diễm, đôi mắt cô run lẩy bẩy như ánh nến đung đưa trong làn gió chợt thoáng qua.
Chững lại vài giây, anh say mê ngắm nhìn, dáng vẻ kiêu hãnh xen lẫn sự quật cường trong đáy mắt cô, khiến anh càng thêm mê muội. Bờ môi anh cong nhẹ, như vừa nhếch lên một nụ cười.
Đáng tiếc… anh đã đánh mất đi cô gái ấy rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Hạo Đình trồi lên một cơn đau dữ dội, cơn đau tràn ngập vào tim, ăn sâu trong mạch máu, dồn nén tận xương tuỷ, khiến linh hồn anh phân liệt trong vài giây.
Cô gái ấy từng rất dịu dàng, e ấp trong sự cưng nựng của anh, là do anh, chính anh đã đem những giấc mộng của cô phá tan tành, đêm tân hôn anh lên giường cùng bạn thân cô, trước mặt mọi người anh tỏ ra hết mực yêu thương, nhưng đằng sau bóng tối lại ra sức vũ nhục, chà đạp cô. Chết tiệt! Đến sau cuối anh là người phá nát cuộc hôn nhân của mình, dẫm đạp lên lòng tự tôn của cô, biến cô trở nên trầm mặc vô tình như hiện tại.
Anh vẫn nhìn cô không rời, trong ánh mắt ẩn hiện một chút tiếc nuối, nắm chặt lấy típ kem trong tay, anh nhẹ nhàng cúi người xuống, vừa tầm để thuận lợi bôi thuốc lên vết thương giúp cô.
Động tác đó giống như muốn hôn, một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa anh và cô, không khí một lần nữa đông cứng, hít thở không thông.
Áp lực dồn nén lên trái tim bé bỏng đầy vết xước của Tô Uyển Ân, nhịp đập vang lên tiếng động thình thịch như sấm, không chừng muốn phá tung lồng ngực, bay ra ngoài.
Lúc từ bỏ cô nghĩ rằng nó rất dễ dàng.
Lúc nhớ nhung cô nghĩ rằng sẽ nhanh quên lãng.
Lúc nhìn bước chân ra khỏi cục dân chính cô nghĩ rằng tất cả đã kết thúc.
Vậy mà giờ đây, khi ở trước mặt anh, cô vẫn không cách nào khống chế được cảm xúc, rồi vô thức lại khao khát muốn ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, muốn đắm chìm trong sự dịu dàng của đôi mắt cao thâm ấy.
Chẳng phải anh rất giỏi diễn kịch sao?
Trước kia, anh ôn hoà bao nhiêu, ngọt ngào bao nhiêu, kết quả thì sao? Tất cả chỉ là cái bẫy do anh giăng ra.
Nhưng đã có lúc cô ngu ngốc tin rằng, tấm chân tình của mình có thể cảm hoá thành công người đàn ông đế vương đó, nhưng có lẽ cô đã quá thơ ngây, một người tàn nhẫn lại khoác trên mình lớp vỏ thống hận nhiều tới thế, làm sao yêu cô?
Mặc dù sự thật đã phơi bày, nhưng giữa anh và cô đã tồn tại quá nhiều vạch ngăn cách, không phải sao?
Hiện tại cuộc sống của cô đang rất yên ổn, cô thật sự không nỡ phá vỡ.
Một lần thôi là quá đủ rồi! Cô hoàn toàn không có bản lĩnh dám đánh cuộc bất cứ thứ gì nữa cả.
Tất cả đều đã qua! Không nên lưu luyến nữa! Hãy để nó yên ngủ trong giấc mộng xuân thu.
“Ừm… ừm…” Trong không gian của hai người, không biết có người thứ ba xuất hiện từ khi nào, cũng may người tới là Lạc Xuyên, anh ta cũng không phải hạng thích buôn bán thông tin mật. “Công việc còn chất cao như núi, mà hai người còn có thời gian ở đây ân ái sao?”
Tới thật đúng lúc… Lạc Hạo Đình chỉ hận không thể táng một phát tiễn Lạc Xuyên bay màu.
Tô Uyển Ân luống cuống trượt xuống khỏi bàn, liếc ánh mắt nghi hoặc nhìn Lạc Xuyên, run rẩy nâng ly cà phê bị đổ phân nửa lên, tiện thể giải thích. “Tôi tới pha cà phê, vô tình bị bỏng, cho nên chủ tịch mới giúp tôi bôi thuốc.”