Cô gái kia đã rời đi từ bao giờ, không ai biết, chỉ biết là giữa khoảng không bao la và đình viện, len lỏi chút gì đó quá đỗi quen thuộc, cũng có gì đó xa cách trùng trùng.
Căn phòng một lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh, áp lực khiến lòng người bất an.
Ánh mắt Lạc Hạo Đình mỗi lúc một thâm thuý, trong đầu đột nhiên hiện lên nụ cười không buồn không lo, ngây thơ đơn thuần của Tô Uyển Ân, nụ cười như vậy dường như đã lâu rồi anh không nhìn thấy, lòng chợt thoáng qua tia mất mát, không vui.
Theo vô thức anh chậm rãi bước về trước, nhưng, theo nhịp bước chân anh, vô thức cô lại lùi về sau, khoảng cách giữa họ, không những không được thu hẹp, mà còn mỗi lúc một lớn thêm.
“Nói đi, anh gọi tôi tới đây làm gì? Tôi phải làm sao thì anh mới chịu kí vào đơn ly hôn? Hiến thân hay mua vui cho anh?”
Cười khổ trong lòng, Tô Uyển Ân đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra ngờ vực. Sâu trong đôi con ngươi long lanh, ẩn duật một màn đêm phủ kín, giống như hố đen tuyệt vọng, tựa hồ có khả năng sát thương cực lớn tới người đối diện.
“Em… muốn ly hôn tới vậy sao?”
Lạc Hạo Đình ngẩn ra, khoé mắt cay cay, sống mũi chua chua, như có thứ gì đó đang đục khoét trong lòng, vô cùng, vô vô cùng khó chịu.
“Phải,… Vì thế anh cũng đừng phí thời gian chuẩn bị những thứ vô bổ này làm gì.”
Gương mặt cô nhợt nhạt như không có giọt máu nào, ánh mắt cô lạnh như băng, từng câu từng chữ trong lời cô như tuyết tan thành nước, từng dòng chảy vào lòng anh.
“Anh đồng ý. Nhưng mà, phải hết ngày hôm nay.” Trái tim anh nặng trĩu, như mang tản đá nghìn cân ở trong lòng, ánh mắt anh như thú con bị thương, rất rất tuyệt vọng. “Trước đó, em có thể cùng anh chơi một trò chơi không?”
Làn môi anh đào của Tô Uyển Ân khẽ cong nhẹ, giống như vừa cười, trong nụ cười có chứa mấy phần khinh bỉ, mấy phần tự giễu. Kết hôn là bắt đầu của trò chơi trả thù, vậy ly hôn lại là trò chơi gì đây? Tình nhân ân ái hay cặp vợ chồng hạnh phúc.
Anh không thấy mình tệ bạc lắm hay sao?
Anh xem cô là cái gì?
Vật cưng hay một món đồ vô tri, chỉ cần anh muốn là phải có mặt, nếu như anh hứng thú thì sẽ đem thể xác của cô ra làm thử nghiệm trò chơi. Căn bản cô chẳng là gì trong mắt anh, vậy mà có đôi khi, cô còn ảo tưởng là lòng anh ít nhiều gì cũng có chút áy náy và ân hận, để rồi đối xử nhẹ nhàng với cô hơn một chút, nhưng thực ra không phải, từ đầu tới cuối anh hiển nhiên xem cô như một trò chơi, một trò đùa tiêu khiển. Trong trái tim sắt đá của anh, chưa bao giờ có cô, một chút lòng thương hại cũng không có.
“Tôi không rảnh.”
Cô thẳng thắn cự tuyệt, lòng bàn tay nắm chặt, ánh mắt vững vàng, có khả năng sát thương lớn, đáy mắt nồng đậm như ngọn lửa hừng hực, muốn thiêu rụi người đàn ông trước mặt hoá thành tro tàn.
“Nếu em muốn thuận lợi ly hôn thì tốt nhất hãy đồng ý.”
Chưa bao giờ anh thấy việc mở lời lại khó khăn giống như lúc này, giọng anh nghe thật đắng buốt, lời nói như có dao, có kim đâm chọt, không thể trọn vẹn thành câu chữ.
Đau đớn khôn nguôi, sâu trong đôi mắt anh được bọc kín bởi màu nước mắt, chứa đầy bất lực và đau đớn như mèo con bị thương, nhưng thần trí anh lại tỉnh táo lạ thường.
Anh cứ lặng im đứng đó chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của cô, mỗi một giây qua đi, là trái tim anh lại nổi lên một trận cuồng phong mãnh liệt, như muốn thổi bay đi linh hồn mỏng manh lay lắt của anh.
“Được thôi! Từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này đã là một trò chơi, thì hãy để nó có kết thúc giống bắt đầu đi. Hít thở sâu, làn môi cô nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, mang đầy hàm ý. “Nói đi, lần này anh muốn chơi trò gì?”
Tô Uyển Ân không cao giọng, nhưng từng chữ, từng chữ nặng ngàn cân đè lên ngực Lạc Hạo Đình. Thực sự, anh không muốn dùng cách đê hèn này để ép buộc cô, nhưng anh biết rõ, nếu bản thân còn không chớp lấy thời cơ, thì mọi chuyện sẽ không thể nào cứu vãn.
Anh muốn đánh cuộc một ván, nếu như không thể khiến cô hồi tâm chuyển ý, thì ít ra còn có khoảnh khắc tốt đẹp cuối cùng ở bên cô.
“Trò chơi có tên “một ngày là vợ chồng hạnh phúc”. Nghe tên, chắc là em đã hiểu luật chơi rồi nhỉ?”
Cố giữ sắc thái điềm tĩnh, Lạc Hạo Đình lùi về sau, ngồi xuống ở ghế sô pha, hai chân vắt chéo, rất mong chờ, cũng rất thong thả.
Ban đầu là giật mình, kế tiếp là ngẩn người ra mất mấy giây, cuối cùng Tô Uyển Ân vẫn phản ứng lại được, cô cười nhạt, đá nheo mắt, gật gật đầu. “Được thôi!”
“Vậy chúng ta đi thôi nào em yêu!” Thanh âm như rượu vang thượng đẳng, say nồng và mát dịu, khiến người nghe không khỏi ngơ ngẩn, bị cuốn vào trong hương vị đặc biệt ngọt ngào ấy.
Tô Uyển Ân đứng hình như tạc tượng, không thể di chuyển, càng không biết nên làm gì, vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng và thâm tình của anh, giống như khi còn nồng nhiệt theo đuổi cô.