Dáng hình cao lớn lấp ló trước cổng lớn biệt thự Tô gia, đôi mắt trong veo như giọt sương ngước nhìn lên lầu hai, chăm chăm hướng về phía căn phòng cạnh mái hiên, lòng trồi lên tia đau đớn khôn nguôi.
Sáu tháng kết hôn, thời gian không quá dài, nhưng cũng chẳng phải ngắn, vậy mà anh chỉ cùng cô quay về nhà ngoại được duy nhất một lần, mà lần đó, lại là lần anh vũ nhục cô thậm tệ nhất, đau đớn nhất.
Gió đông thổi tới, mang theo khí hàn lạnh lẽo, xuyên thấu vào trái tim anh, càn quét đáy lòng mỏng manh và hiu quạnh của anh.
Đôi mắt sếch của anh cụp xuống, hai làn mi dài chồng lên nhau, ở giữa kẽ hở nhỏ bé, lăn ra một giọt nước long lanh, đi qua đôi gò má lạnh tanh, rồi vô phương rớt xuống mặt đất cô quạnh.
Một lúc lâu sau, anh mới mở to đôi mắt, rút di động từ trong túi áo vest ra, nhấn một dòng số, rồi gọi đi.
Qua nhiều tiếng đổ chuông, đầu giây bên kia cũng nhấc máy.
“Có việc gì vậy?”
Thanh âm nhi nữ khản đặc, có chút xa lạ, có chút xót xa, cuối cùng là nụ cười chế giễu phát lên thành tiếng. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh bình tĩnh nghe cô nói được một câu nguyên chỉnh, không nổi nóng, không cắt ngang, càng không cọc cằn. Chẳng lẽ là đang áy náy sao? Về chuyện trả thù nhầm người?
Thật nực cười…
“Anh muốn gặp em…”
Sau một thoáng lặng im, anh cũng mấp mé được một câu không hoàn chỉnh, bởi vì, câu từ như mắc nghẹn nơi cổ họng anh, giống như người bị hóc xương vậy.
Bàn tay anh siết chặt lấy chiếc di động, siết chặt tới mức khiến mu bàn tay ửng đỏ, truyền tới cơn đau ê ẩm. Lồng ngực anh như có đoàn xe lửa chạy qua, thình thịch thình thịch như muốn đập tan đi sự yên tĩnh.
“Xin lỗi, tôi không muốn gặp lại anh. Tạm biệt!”
Thanh âm như hàn ngọc dưới lòng đất, lạnh lẽo chảy vào lòng Lạc Hạo Đình, đóng băng thâm tâm anh lại.
“Anh đồng ý ly hôn, nhưng anh muốn gặp trực tiếp em rồi mới kí.”
Đúng lúc Tô Uyển Ân định dập máy, thì Lạc Hạo Đình hấp tấp thét lên, từng câu chữ như từng nhát dao cứa sâu trong lòng anh, cắt đứt từng mảnh tâm can anh.
Đôi mắt anh đỏ lửng, giống như có hạt bụi bay vào, cứ mỗi khi mở mắt, tròng mắt sẽ long lanh như tấm kính trong suốt, lại hơi cay cay.
Trên thương trường khốc liệt, anh là hổ dẫn đầu đoàn thương mại, nhưng, giờ phút hiện tại, anh như nai con bị thương, càng cố vùng vẫy, lại càng không thể thoát ra khỏi hố sâu bùn lầy. Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, cảm giác giống như khi anh mất đi Tiêu Vân, à không, là đau đớn hơn cả khi ấy, đau như bị lưỡi dao cùn cứa đứt từng mảnh con tim, từng chút từng chút máu rả rích đổ xuống, không phải một lần đau đớn mà chết đi, mà cảm giác đau từng hồi từng hồi day dứt, không biết bao giờ mới dừng lại.
“Được…” Bặm chặt môi, giấu cảm xúc nơi đáy lòng, cô khẽ gật đầu, hơi thở thoát ra nặng nghìn cân.
“Anh đang đứng ở dưới nhà em, anh chờ em.” Đôi mắt anh mở to, bất giác hướng lên căn phòng quen thuộc ấy, lòng trồi lên hi vọng, hi vọng là cô sẽ lén mở cửa sổ, ngước xuống nhìn anh, dù là một lần ngắn ngủi, hay chỉ một giây chớp nhoáng, cũng đủ rồi.
“Tôi không có ở Tô gia, anh cứ tới điểm hẹn trước đi. Chờ tôi ở đó.” Tô Uyển Ân lắng giọng giống như nghẹn ngào, tròng mắt cô lung linh như màng sương che lấp tầm nhìn, mọi thứ xuất hiện trước mắt cô thật là ảo mộng.
Ly hôn chẳng phải là điều mà cô muốn hay sao?
Cô cũng là người đưa ra lời đề nghị ấy cơ mà?
Cớ sao khi anh đồng ý, lòng cô lại thoáng qua chút không vui?
Không, không thể, cô nên vui mới phải.
Cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi bàn tay ác ma, được sống cuộc đời tự do như ý.
Bơ phờ ngồi trước gương một lúc, sau đó, Tô Uyển Ân liền chỉnh trang lại một chút, thay lên chiếc đầm xinh đẹp, rồi đi tới điểm hẹn.
Khách sạn Hoa Thiên, đó là nơi hẹn hò đầu tiên của anh và cô, cũng là nơi có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, khiến cô nhất thời u mê tin vào sự dịu dàng của anh.
Nơi đây được mệnh danh là khách sạn bậc nhất của thành phố, kì quan tuyệt đẹp, nhu yếu phẩm hiện đại, kiến trúc được thiết kế độc đáo, đương nhiên giá tiền cũng thuộc hạng xa xỉ, người bình thường khó mà đặt chân tới.
Tô Uyển Ân dĩ nhiên biết rõ nơi này là chốn tiên cảnh hẹn hò của những cặp tình nhân, nhất là những ông chủ lớn, lại càng có hứng thú.
Không nói ở đâu xa, Lạc Hạo Đình trước kia cũng từng như thế, để lấy được trái tim cô, anh đã không ngần ngại mà chi bạc tỷ. Điều đó khiến cô ngây thơ tin là thật, giờ cô mới hiểu ánh mắt dịu dàng nhưng không bình thường của anh khi ấy là cừu hận, cừu hận người đã giết hại mối tình đầu của anh.
Nhếch mép môi cười nhạt, hít thở một hơi thật sâu, Tô Uyển Ân thẳng đường bước vào ngưỡng cửa khách sạn. Ở quầy lễ tân đã có người chờ sẵn, khi thấy cô tiến vào, cô gái kia bèn cung kính đi tới.
“Phu nhân, mời đi hướng này.”
Mi tâm Tô Uyển Ân nhiu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh, rốt cuộc Lạc Hạo Đình muốn dở trò gì thế này? Càng đi sâu vào trong cô càng cảm thấy kì lạ, làm sao mà vắng tanh như thế được chứ? Nghe nói, muốn có chỗ ở đây phải đặt trước hai ba tháng cơ mà, giờ này cao điểm, đáng nhẽ ra phải đông lắm mới phải.
“Chỗ các cô vẫn luôn vắng như vậy sao?” Tô Uyển Ân thắc mắc hỏi cô gái bên cạnh.
“Không phải đâu! Là do hôm nay có một vị khách đặc biệt đã bao trọn cả khách sạn rồi, nên chúng tôi không nhận phục vụ khách khác.” Cô gái kia vui vẻ đáp lại Tô Uyển Ân.
Mép môi cô cong lên một độ cong vừa phải, ấn đường nơi vầng trán xa xăm nhăn lại thành một nhúm. “Vị khách mà cô nói chính là Lạc Hạo Đình, chủ tịch Lạc Thị sao?”
“Dạ phải…”
Tô Uyển Ân chợt giật mình, đột ngột dừng bước lại, giây phút ấy cô không rõ, là quyết định tới nơi này của mình đúng hay sai?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!