Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Tô Uyển Ân như muốn hôn mê, từ khi gặp Lục Cảnh Viêm cho tới giờ, cô vẫn luôn nhìn thấy sự nho nhã từ anh, chưa bao giờ chứng kiến sự hung hăng giống như giây phút này. Thanh âm của anh cũng không còn êm dịu như trước, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo vô biên.

“Tôi…không dám nữa…” Gã đàn ông nhìn thấy ánh mắt kinh người của Lục Cảnh Viêm, nhất thời hoang mang.

“Cút…” Vung chân đá lên người hắn thêm một cú, khiến hắn lăn liền mấy vòng, ngữ khí trong lời anh như gió bão, ầm ầm thổi vào lỗ tai người đàn ông kia.

Trên dải cát vàng hiện lên những giọt máu đỏ rực, nhất thời khiến Tô Uyển Ân kinh sợ, cô như thiêu thân lao tới, nắm bàn tay Lục Cảnh Viêm lên xem, lòng bàn tay anh bị một vết dao cứa khá sâu, máu không ngừng tuôn chảy.

Ban nãy vì để bảo vệ sự an toàn của cô, mà anh không ngần ngại giữ chặt lấy đầu lưỡi dao sắc bén kia, lại thêm trận giằng co quyết liệt giữa hai người đàn ông, khiến vết cứa vừa dài vừa sâu.

“Anh bị thương rồi.” Tô Uyển Ân xót xa nói, đôi mắt lấp lánh bị phủ bọc bởi màng nước mắt.

“Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi!” Lục Cảnh Viêm cười nhẹ, như muốn trấn an tinh thần cô.

“Không được, nếu còn không cầm máu thì sẽ rất nguy hiểm.”

Giữa nơi biển trời bao la, không có đồ sơ cứu vết thương, lại càng không có đồ băng bó, Tô Uyển Ân bèn cởi chiếc khăn quàng cổ ra, quấn chặt vết thương nơi lòng bàn tay Lục Cảnh Viêm lại.

Gương mặt thanh thuần ấy cách anh một khoảng rất gần, rất rất gần, mặt đối mặt, gần như trong gang tấc. Làn môi Lục Cảnh Viêm thoáng cong lên nụ cười rực rỡ, anh hoàn toàn không còn cảm thấy đau, mà ngược lại, có chút thoả mãn.

Cô gái ấy vẫn như ngày nào, mỗi khi gặp chuyện là hai tròng mắt sẽ ướt nhoè, khiến đáy mắt đen tuyền lấp lánh kia, như được phủ bạc bằng lớp thuỷ tinh trong suốt.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, như muốn nhìn thấu linh hồn cô, nơi sâu thẳm tận cùng như có cả bầu trời sao, vô cùng xán lạn, giống như đưa anh quay về năm mười hai, mười ba tuổi.

Lục Cảnh Viêm nhìn không chuyển mắt, ánh mắt mềm mại như một đám mây, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra một giọt nước.

Tay Tô Uyển Ân nho nhỏ, từng đốt ngón tay thon dài đang mềm mại quấn chặt mảnh khăn lên lòng bàn tay Lục Cảnh Viêm, mọi thứ đều ân cần và tỉ mỉ, giống như sợ làm anh đau.

“Có đau không?” Đột nhiên Tô Uyển Ân ngước mắt nhìn lên, lại vô tình bắt gặp ánh mắt ôn hoà như tia nắng ấm áp nơi rạng đông, khoảnh khắc ấy khiến cô có cảm giác quen thuộc, giống như rất lâu trước đây họ đã từng gặp nhau, đã từng quen biết.

“Không đau!” Tiếng nói đó êm dịu như âm điệu gió thổi, cơn gió phe phất tới rồi đi, giống như muốn làm mát cho linh hồn người ta vậy.

Họ đứng đối diện nhau, hai đôi mắt lấp lánh nhìn nhau không rời, giống như bị bùa chú, cứ say mê đến lạ!

Trời lại nổi gió, bóng đêm đã bao trùm kín một khoảng không vô tận, mặt biển dập dềnh trăm nghìn con sóng, tạo nên giai điệu du dương.

Nhìn sự dịu dàng trong đáy mắt Lục Cảnh Viêm, đột nhiên trong đầu Tô Uyển Ân lại chợt hiện lên dáng vẻ hung ác của Lạc Hạo Đình, sắc mặt lập tức trầm xuống, luống cuống quay mắt nhìn sang hướng khác đi.

“Đi thôi! Tôi dẫn anh về nhà băng bó.”

Cát bay vào mắt, khiến khoé mi cô hoe đỏ, đôi mắt long lanh như sương mai tinh khiết. Tự nhiên trong lòng cô cảm thấy cực kì khó chịu, giống như trăm ngàn sóng vỗ.

Chuyện cũ đã qua, thời gian có thể xoá nhoà đi tiếng cười, giọng nói của người ấy, nhưng làm sao có thể xoá đi kí ức, cứ mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc, lại khiến cô gợi nhớ về người xưa.

Đôi khi chỉ một khoảng trống của anh để lại, mà cả thế giới ngoài kia cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó trong tim cô.

Lục Cảnh Viêm lặng lẽ bước theo phía sau lưng Tô Uyển Ân, anh biết là cô đang nhớ về Lạc Hạo Đình, con ngươi sâu và đen hiện lên chút mất mát, lòng thoáng qua tia sợ hãi.

Có người nói: Sau chia tay, cuộc tình dù đúng dù sai thì tổn thương nhất vẫn là người con gái.

Có lẽ cô cần thời gian để chấp nhận sự thật!

Thấy cô trở về muộn, bà ngoại lo lắng đứng chờ trước cửa, thấy cháu gái dẫn theo một chàng trai cùng trở về, liền niềm nở đi tới. “Ân Ân, đây là bạn trai cháu à?”

Tô Uyển Ân cố cười, nhằm che đậy sự hỗn độn trong lòng, cô lắc đầu đáp lại: “Dạ không phải, ban nãy cháu gặp phải kẻ háu sắc, là anh ấy đã cứu cháu, tay còn bị thương, cho nên cháu đưa anh ấy về băng bó.”

Bóng đêm vô tận đã phủ kín cả không gian, sự im lặng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Tô Uyển Ân lững thững đứng trên gác xếp, hướng mắt nhìn bờ biển xa xa, lòng trồi lên cảm giác trống trải, thi thoảng lại vang lên tiếng thở dài đằng đẵng, tâm trí quẩn quanh mà không hề hay biết là Lục Cảnh Viêm đã đứng cạnh từ bao giờ.

Không muốn cô cứ chìm mãi trong ưu tư, Lục Cảnh Viêm bèn nhún vai cô một cái. “Ở đây có đàn piano, chúng ta có thể chơi một khúc nhạc không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!