Chiều xuân gió nhẹ mưa bay, chân mây tan rã khoác trên mình lớp áo bào xám xịt, ngoài khung cửa sổ, những hạt mưa li ti đọng lại thành một mảng, tí tách rơi xuống trên nền thủy tinh trong suốt.
Lạc Hạo Đình một mình đứng bên góc cửa kính, lặng lẽ nhìn những hạt mưa bay bay, trong lòng lóe lên tia lo lắng, tại sao Tô Uyển Ân vẫn chưa trở về?
Buổi chiều lúc Tô Uyển Ân rời khỏi Lạc Thị vẫn còn rất sớm, bây giờ đã là tám giờ ba mươi phút tối vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu, sâu trong đáy lòng anh nóng như lửa đốt, tận tâm trồi lên cảm giác bất an nghiêm túc.
Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa liên tiếp, đánh tan đi lớp không khí ảm đạm.
"Vào đi."
Thanh âm như tiếng đàn loạn nhịp, tưởng nhẹ nhàng nhưng hóa ra lại vô cùng nặng nề, cực kì khó nghe. Quản gia vừa đẩy cửa bước vào liền bị ánh mắt sắc lạnh của Lạc Hạo Đình dọa cho kinh hồn, theo bản năng cúi gầm mặt, giọng nói cũng trở nên trầm ưu hơn.
"Thưa cậu chủ, bên ngoài có một cô gái nói là muốn gặp cậu."
"Là ai?" Lạc Hạo Đình dửng dưng hỏi lại, trên mặt hiện rõ thái độ cực kì chán ghét, thời điểm hiện tại, bất kể là người phụ nữ nào anh cũng mặc nhiên không thèm để ý tới, bởi vì trong lòng anh đã ngập tràn những mối lo dành cho Tô Uyển ÂN.
"Cô ấy họ Trương..." Quản gia không dám ngẩng đầu, giọng nói cũng hạ thấp tone hết mức, tận sâu trong đáy mắt chợt lóe lên tia run sợ vô biên.
"Đuổi cô ta đi đi..." Lạc Hạo Đình lạnh nhạt nói, ngữ khí như hầm băng, vô cùng giá lạnh.
"Nhưng mà..." Quản gia lấp lửng, câu từ vừa ra khỏi cửa miệng bỗng nhiên trở nên khó nói, khuôn mặt già nua trong thoáng chốc loãng ra như bùn không trét được tường.
"Không nghe tôi nói gì sao?" Lần đầu tiên thái độ của Lạc Hạo Đình lại trở nên gay gắt đến thế, sự tức giận hiện rõ mồn một trong ánh mắt anh, cả người anh âm lãnh, khiến người đối diện cảm giác lạnh như phiến băng ngàn năm không biết tới hai từ "tan chảy".
"Cô ta nói là... cô ta biết tung tích của mợ chủ phu nhân..." Quản gia nhắm mắt nhắm mũi thốt lên, tận đáy lòng hiện lên tia âu lo nghiêm túc.
Lạc Hạo Đình lập tức biến đổi sắc mặt trắng như tờ, chớp mắt một cái, thân ảnh cao lớn liền biến mất, trong không gian chỉ còn đọng lại một luồng hơi thở nặng như bom, có khả năng hủy diệt tất cả mọi thứ.
Hai chân Lạc Hạo Đình thoăn thoắt chuyển dịch trên từng bậc cầu thang, bỏ qua mọi lời hỏi thăm của người nhà họ Lạc, anh như thiêu thân lao vào trong màn mưa hư ảo, chỉ trong chớp nhoáng, hai bên bả vai và ngực áo của anh đều ướt nhoẹt, cơn lạnh thoáng qua thẩm thấu qua từng thớ da thịt tê rần chạy vào tận tim. Sự vội vã toát ra từ người anh đầy hơi lạnh như muốn đóng băng những hạt mưa nhỏ tí tách kia lại.
Cổng chính của biệt thự mở, thân ảnh Trương Thu Phong lờ mờ hiện lên trong bóng tối mịt mù, cô ta quay lưng ngược ánh sáng, dưới ngọn đèn đường nhạt nhòa, dáng hình ấy trở nên nhạt nhòa và đơn độc. Trên tay cô ta cầm theo chiếc ô màu xanh than, hắt lại ánh sáng, khiến nửa thân trên của cô ta chìm sâu trong bóng đêm hiu hắt.
Loáng thoáng nghe thấy bước chân tới gần, Trương Thu Phong chầm chậm quay đầu, nhận thấy người đang tới là Lạc Hạo Đình, khóe môi cô ta liền nhếch lên nụ cười tinh ranh và man rợn.
"Ân Ân đang ở đâu? Cô đã làm gì cô ấy rồi."
Ấn đường của Lạc Hạo Đình bỗng chốc đen lại, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, sự xuất hiện bất thường của Trương Thu Phong khiến anh không khỏi lo lắng. Anh thừa biết cô gái đó tâm cơ thế nào, hơn nữa lại càng không thể xem thường máu ghen của phụ nữ. Cô ta đương nhiên không can tâm để Tô Uyển Ân vượt mặt, càng không tình nguyện chịu thua cô, một khi sự thống hận đã ăn sâu vào trong máu, thì không một ai có thể đoán được là cô ta sẽ làm gì.
Thái độ cuống quýt của Lạc Hạo Đình khiến Trương Thu Phong cực kì rất không vui, bàn tay cầm ô bất chợt nắm chặt lại, trong đáy mắt lóe lên tia hiểm ác vô thường.
"Mau nói đi... Cô đã làm gì Ân Ân rồi?"
Từ trước tới nay cứ hễ là chuyện liên quan tới Tô Uyển Ân là Lạc Hạo Đình lại không cách gì bình tĩnh nổi. Trong bóng tối tĩnh mịch, bất thình lình vang lên một chất giọng dữ giằng như hổ dữ, ngữ khí cực kì bén nhọn.
"Xem ra anh thật sự rất lo cho cô ta..."
Trương Thu Phong cười, nụ cười chứa đầy ẩn ý, ánh mắt cô ta nhìn anh vô cùng kì bí, mà đến bản thân anh cũng không thể nào đoán ra được hàm ý sâu xa đằng sau đó. Nỗi niềm âu lo như dòng nước cuộn xoáy vào lòng anh, đổ xô vào trong từng lục phủ ngũ tạng, phá tan đi bức tường thành điềm đạm thường ngày của anh.
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
Tâm tình Lạc Hạo Đình như bị úng nước, cực kì nhiễu loạn, không cách gì tĩnh tâm để suy nghĩ một cách thấu đáo nhất. Ngay lúc này, sinh mệnh của mẹ con Tô Uyển Ân đang treo lơ lửng đầu ngọn cây, sao anh có thể bình tĩnh nổi.
"Điều em muốn trước nay đều rất rõ ràng. Anh đừng cố vờ như không biết vậy chứ!"
Hai mắt Trương Thu Phong bỗng chốc sáng quắt lên, khóe môi nhếch lên độ cong vừa phải, thấy Lạc Hạo Đình vẫn lặng im, cô ta liền được nước lấn tới, nâng bàn tay lên cao, lấm lướt chạm tới lồng ngực săn khỏe của anh. Thế nhưng, vào giây phút cô ta tưởng được như ý, anh liền lùi về sau tránh né, thái độ cực kì tuyệt tình và dứt khoát.
Điều đó khiến cõi lòng Trương Thu Phong lóe lên tia mất mát, cứ ngỡ như trong tầm tay, hóa ra lại nằm ngoài vùng kiểm soát, mắt có thể thấy, nhưng tay vĩnh viễn không cách nào chạm tới.
Trái tim cô ta như vừa bị miểng thủy tinh cứa một mảnh, đau đớn tột cùng.
Vì Lạc Hạo Đình mà cô ta sẵn sàng vứt bỏ đi cái tôi cao thượng, buông xuống lòng tự trong tối thiểu của một người phụ nữ, kết quả thì sao?
Chẳng phải anh vẫn một lòng không đếm xỉa tới sao?
Tất cả đều do con ma nữ Tô Uyển Ân mà ra...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!