Edit: ShiibaReiki
Ngày hè tươi mới, năm giờ sáng đằng đông đã bắt đầu trắng xóa, thôi thúc mọi người hưởng thụ một sắc trời vô tận.
Kỳ Diệp vuốt vuốt hai mắt còn đang nhắm, chỉ cảm thấy mi trên lẫn mi dưới xen lẫn vào nhau đan thành lưới, trợn lên cũng chẳng thể mở được.
"Hôm qua ngủ muộn quá..."
Kỳ Diệp ngồi yên một lúc trên giường, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, đi về phòng bếp.
Phòng bếp ngay bên cạnh phòng ăn, trước khi vào phòng bếp sẽ phải đi qua phòng ăn. Thế là khi Kỳ Diệp lắc lư đi qua phòng ăn bị An Kinh Giới đang ngồi trong bàn ăn, nửa chống mi mắt dọa cho giật mình run rẩy.
"Trời ạ! Em đang làm trò gì đó!!"
Sáng sớm đã bị hù cho hú hồn hú vía, Kỳ Diệp không nhịn được nghẹn trong lòng, vồ ngay trán An Kinh Giới.
"Đau quá..." Mặt An Kinh Giới vặn vẹo, đưa tay sờ sờ chỗ bị đánh sưng.
"Ai... Ai bảo em hù anh làm gì! Không phải lỗi của anh!" Kỳ Diệp càng nghĩ càng giận, cuốn tờ báo để bên cạnh lại rồi đập thêm hai phát vào ngay trán y.
"Khoan... Đừng đánh nữa..."
"Hừ!"
Kỳ Diệp trút giận đủ rồi, vứt tờ báo sang một bên, đi thẳng vào phòng bếp.
An Kinh Giới thấy chuyện không ổn lắm, đuổi theo Kỳ Diệp muốn ngăn cậu vào phòng bếp, tiếc là ý trời không thuận theo ý người, chậm một bước.
"Tiểu Diệp, trong đó—"
"An Kinh Giới!!" Kỳ Diệp hiếm khi gọi tên đầy đủ của An Kinh Giới, giọng vang đinh tai nhức óc truyền vào lỗ tai đang che của An Kinh Giới, phá đi một buổi sớm yên tĩnh,.
"Em phá phòng bếp thành cái đống lộn xộn gì đây?!"
Vốn phòng bếp có đường rộng rãi để đi, giờ lại bị đủ loại túi nhựa vứt khắp sàn biến thành cái thảm nát để chào đón cậu, bồn rửa thì chất đống nồi niêu xoong chảo, không còn phân biệt được đâu là dùng rồi, đâu là chưa dùng. Lòng trứng lại rơi vãi khắp nơi, nồi nấu còn phát ra mùi khét thoang thoảng, không khí dơ bẩn truyền khắp cả phòng bếp.
"Ây..." Nhìn thấy ánh mắt trách giận của Kỳ Diệp, An Kinh Giới lại thấy ngập mùi gợi cảm, nhưng vì tránh rước phải họa nên đành nhìn sang chỗ khác.
"Em phá cái gì đây?"
"Tại... Tại em thấy sáng nào anh cũng rất vất vả... Nên em muốn giúp anh..." An Kinh Giới lí nhí giải thích.
Giờ Kỳ Diệp mới rõ ý đồ của An Kinh Giới, dù thấy một đống lộn xộn này, trong lòng tràn đầy bất lực nhưng vẫn hết sức cảm động, mặt mày nhăn nhó cũng giãn ra.
"... Lại đây phụ anh dọn đi." Kỳ Diệp cuốn tay áo lên, xoay người nhặt cuộn giấy vệ sinh trên sàn.
An Kinh Giới hơi sững sờ, lập tức mắt cười mày nhướng, cũng cuốn ống quần bắt đầu dọn dẹp.
"Tiểu Diệp, cái này để đâu đây?"
"Ở trên ngăn thứ hai."
"Còn cái tô này?"
"Cái này không phải tô mà là nồi nhỏ dùng để nấu nước. Không phải cái này em lấy ra hả?! Tự đi mà nghĩ!"
Mặc dù An Kinh Giới bị quát nạt nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, so với việc khó chịu vì bị xem nhẹ ngày hôm qua, y tình nguyện bị mắng cả đời! (thèm ngược à?)
Lần này phải thật cảm ơn Kính cận! An Kinh Giới suy nghĩ trong lòng. Nếu không phải tối hôm qua nhận được điện thoại của Đồng Tu, dựa theo tính nết của Kỳ Diệp chưa biết chừng sẽ lãnh đạm mấy ngày với mình.
Tối hôm qua.
"Alo?" Dù đã mệt không chịu nổi nhưng vẫn duy trì giọng điệu khá cao như bình thường.
"Quả nhiên cậu còn chưa ngủ, không ngủ được à?" Đầu dây bên kia tặc lưỡi hỏi.
"Có gì không?" An Kinh Giới nhẫn nhịn.
"Không có gì, ừm... Hai người nói chuyện chưa?"
"Không có gì thì cúp đây."
An Kinh Giới nói xong, chuẩn bị bấm nút cúp máy, lại nghe giọng trong loa kêu to, đặc biệt vang giữa màn đêm yên tĩnh.
"Đến cùng là chuyện gì?" An Kinh Giới cảm thấy mình nhẫn nhịn đến cực hạn.
"Không phải anh nói sẽ giúp cậu đó sao! Sao lại không nghe người khác nói chuyện vậy!" Đồng Tu tức giận mắng.
"Còn... Giúp cái gì mà giúp..." Âm cuối bị An Kinh Giới nói nhỏ làm nghe không rõ.
"Hả? Cậu nói cái gì?" Quả nhiên Đồng Tu không nghe thấy gì cả, "Haiz, được rồi, để anh nói cho cậu luôn, điểm yếu của Kỳ Diệp, anh đã nghĩ ra kế hoạch sắt đá dựa vào mối quan hệ bạn thân lâu năm."
—
phần trong ngoặc in nghiêng "(...)" là có sẵn trong raw, khum phải của tui à nghen, chửi tui tui khóc á!!!