An Nhiên ở một mình trong căn chung cư vừa thuê được một năm, nhìn Yumi ngồi trên sô pha trong phòng khách vừa ăn bim bim vừa xem phim, bên cạnh để hẳn hai thùng bia và một số đồ khô để nhấm, cô lo lắng hỏi, “Cậu định say cho chết hả?”
Yumi xua xua tay, “Lâu lâu say một lần không chết được đâu.” Thật ra ý định uống cho say một trận này cô đã ấp ủ từ lâu rồi, lúc còn ở Nhật chỉ ngại mình có một mình nên không dám thử, sợ xảy ra chuyện gì thì không ai biết được mà tìm.
Buổi tối hai người dọn đồ ra ngoài ban công bắt đầu nướng thịt để uống bia, bên dưới là đường phố lúc này cũng đã sáng rực đèn. An Nhiên nhấp một ngụm bia rồi đưa mắt về phía Yumi hỏi, “Hai người vẫn chưa liên lạc với nhau sao?”
Yumi lắc đầu, “Tớ vẫn chưa mở chặn liên lạc của anh ấy.”
An Nhiên hỏi tiếp, “Sao vậy, vẫn chưa nghĩ thông sao?”
“Cũng không phải, chủ yếu vẫn muốn cho anh ấy thêm thời gian thôi, với lại tớ vẫn chưa biết phải bắt đầu mọi chuyện lại bằng cách gì, chẳng lẽ nói ‘Xin lỗi, do em nhất thời hiểu lầm nên mới chặn anh.’”
An Nhiên bật cười, “Ai bảo cậu chưa tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng đã vội cho người ta vào danh sách đen, bây giờ lại ngồi đó hối hận.”
Yumi thở dài, “Cậu không biết đâu, chuyện của bọn tớ phức tạp lắm, nó không đơn giản là thích thì sẽ ở bên nhau được.”
An Nhiên đưa lon bia của mình cụng vào lon bia của Yumi rồi mới nói, “Thích thì ở bên nhau, không thích thì tách ra, sao phải suy nghĩ mọi chuyện phức tạp lên như vậy? Còn chưa chắc hai người sẽ ở bên nhau được cả đời, bây giờ còn thời gian mà chần chừ rồi bày đặt thử thách này kia nữa sao?”
“Cậu cũng không phải còn nhỏ nữa, ở tuổi này nên là tìm hiểu và quen biết nhiều người, đưa ra một sự lựa chọn đúng đắn chứ không phải ngồi chờ đợi cái anh chú đó. Người ta trưởng thành hơn cậu rất nhiều nên muốn tìm sự chắc chắn, còn cậu mới tý tuổi mà chỉ tập trung có một người thì làm sao được.”
Yumi phì cười, “Ý của cậu là ủng hộ việc tớ bắt cá nhiều tay sao?”
An Nhiên lườm cô, “Không phải là bắt cá nhiều tay mà là lựa chọn, phải lựa chọn đó hiểu không?”
Thấy Yumi tỏ vẻ không quan tâm lời mình nói An Nhiên thở dài chuyển sang chủ đề khác, cô biết cô bạn này của mình rất giỏi cố chấp, muốn đả thông tư tưởng của cô thì cần phải kiên trì thêm nữa.
“Nghe cậu nói muốn đi du lịch, đã định được đi đâu chưa?”
Yumi gật đầu, “Tớ đang chờ Visa để đi Singapore.”
“Sao lại đi Singapore, tớ còn tưởng cậu sẽ đi du lịch trong nước chứ?” Lần trước còn nghe Yumi nói khi nào về Việt Nam sẽ đi lên Sapa hoặc ra Ninh Bình, chưa gì đã đổi ý rồi.
“Tớ nhân tiện đi gặp khách hàng giúp chú Minh giám đốc, chi phí cho chuyến đi lần này là công ty lo.” Yumi vừa cười gian vừa nói.
An Nhiên lại thở dài, “Cậu là một đứa vừa cố chấp vừa cuồng công việc.”
Sự thật giống như An Nhiên nhận định, Yumi ngoại trừ cố chấp ra còn có tật cuồng công việc nữa. Ban đầu cô định sau khi về nước sẽ đi du lịch vài địa điểm trong nước, chủ yếu là tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi cho khoay khỏa, ai biết được vừa nói ra suy nghĩ thì ông Minh – giám đốc công ty đã bảo cô đi Singapore giúp ông gặp khách hàng rồi nhân tiện du lịch luôn.
Yumi nghĩ dù sao cũng chỉ là tìm một nơi mới lạ để thư giãn, đi Singapore cũng được, thêm việc lần này chi phí đi và ăn chơi của cô đều do công ty lo, cô ấm đầu mới đi từ chối.
Ở nhà được hai ba ngày Yumi đã phải xách vali tiếp tục hành trình đi xa nhà của mình, cũng may hôm trước bố mẹ cô cũng đã đi du lịch nên mới tránh được mấy lời trách cứ của họ, em gái cô vẫn đang đi học nên chuyện cô đi hay ở cũng không ai để ý lắm.
Ngày Yumi đặt chân đến tỉnh Bishan của Singapore là một ngày mưa rào nhẹ, bởi vì đến theo sự sắp xếp của công ty nên cô không cần quan tâm đến vấn đề nơi ăn chốn ở. Khách sạn mà Yumi ở là một khách sạn bốn sao khá nổi tiếng ở vùng trung tâm, từ đây đi ra quảng trường và các khu thương mại rất gần, đặt biệt còn gần với sân vận động Bishan, nơi sắp diễn ra một trận đấu khác không phải nằm trong mùa giải AFC.
Bởi vì đến sớm một ngày nên Yumi không cần gấp gáp đi gặp khách hàng ngược lại còn tranh thủ thời gian đi tham quan một vòng. Bên ngoài trời vừa tạnh mưa, không khí có chút lạnh nên cô khoát một chiếc áo blazer dài tới gối, vừa ra đến cửa khách sạn đã gặp một nhóm người đang đứng, có lẽ là người của khách sạn đang đợi khách đến. Yumi không quan tâm nhiều nên cầm túi của mình đi ra ngoài, cô vừa đi khuất thì một chiếc xe khách cũng vừa đến.
Người bên trong lần lượt bước xuống, Sato là người xuống đầu tiên, nhờ vào đó mà anh thoáng nhìn thấy được một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Mày của Sato nhíu lại, không đợi anh nghĩ ngợi thêm thì người đại diện đã bước đến.
“Xin chào, tôi là người phụ trách, rất vui được gặp các anh.”
Đi cùng với Sato là tổ trọng tài của anh, trận đấu ngày mai chính là do anh bắt chính. Mọi người lần lượt bắt tay chào hỏi nhau, sau đó được hướng dẫn vào trong nhận phòng và nghỉ ngơi.
Cả Sato và Yumi đều không ngờ sẽ gặp lại nhau ở một đất nước khác, cả hai lúc này còn đang chìm đắm trong suy nghĩ và công việc riêng của mình.