Ngày hôm sau Yumi bất chấp mấy lời khuyên nhủ của Sato vẫn khập khiễng đi đến công ty, chỉ khác là hôm nay cô mang giày thể thao, ở cổ chân còn dán thêm vài miếng dán giảm sưng. Yumi tự biết tác phong làm việc ngày hôm qua của mình không tốt, nếu không vì quen biết với Sato, Takehiko cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt, vì vậy hôm nay mới bất chấp chân đau, chạy đến công ty giả vờ làm nhân viên chăm chỉ.
Takehiko vừa bước vào văn phòng, tất cả mọi người đều đứng dậy chào anh, Takehiko kinh ngạc khi phát hiện trong số đó còn có cả Yumi. Thấy anh nhìn mình, khuôn mặt cô nghiêm túc lại, môi mỉm cười gật đầu một cái.
Takehiko lướt qua cô, như thường lệ anh tuyên bố mười lăm phút sau họp rồi đi vào văn phòng.
Công ty của Yumi là một chi nhánh quan trọng nằm trong tập đoàn chuyên sản xuất các mặt hàng thể thao, bao gồm từ vật dụng mềm, vật tư thô, đến quần áo, hầu như các sân vận động lớn trên thế giới đều đặt hàng ở tập đoàn bọn họ. Takehiko là một người ưu tú được cấp trên khen ngợi hết lời, đa phần các dự án lớn anh đều được đề xuất tham gia.
Đã là một người ưu tú và sống có nguyên tắc, tất nhiên nhóm nhân viên phía dưới Takehiko cũng đều sẽ như vậy, đều được lựa chọn kỹ càng và trải qua không biết bao nhiêu thử thách của anh. Hôm nay cũng vậy, Takehiko có lịch sẽ đến nhà máy sản xuất một chuyến, anh vẫn câu nói cũ.
"Hôm nay ai sẽ là người đi cùng tôi?"
Yumi lại định giơ tay lên với mục đích lấy lòng vị giám đốc kia nhưng cô sực nhớ đến lời cảnh cáo của Sato sáng nay.
"Nếu em còn chạy lung tung tôi sẽ nói với Takehiko là em từng nói xấu cậu ấy."
So với việc không xung phong đi bị ghim thì việc bị trả thù vì nói xấu còn tốt chán. Vì vậy Yumi quyết định làm rùa rụt cổ, giả vờ giống như mấy người kia, cô cuối đầu xem tài liệu trước mặt mình.
Takehiko vốn dĩ không định để Yumi đi cùng vì anh biết chân cô còn đau, nhưng khi thấy cô thu vai tỏ vẻ từ chối, không hiểu sao trong lòng lại có ý muốn cô phải đi cùng.
"Yumi, cô sắp xếp đi cùng tôi đi."
"Hả??" Yumi kinh ngạc thốt lên.Những người còn lại trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, họ tưởng rằng ngày hôm qua cô đã chọc giận vị giám đốc này rồi.
Cuối cùng Yumi cũng không thể từ chối, cô nhân lúc nghỉ trưa gọi cho Sato "Đầu giờ chiều em phải đi đến nhà máy sản xuất rồi."
Sato bên này vừa ăn trưa cùng nhóm Hiroshi xong, anh cầm theo chai nước vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với Yumi, nghe thấy cô nói sẽ đi đến nhà máy, anh kinh ngạc hỏi "Là Takehiko bắt em đi sao?"
Yumi chần chừ một lúc nói "Ừm, bởi vì dự án lần này em nằm ở vị trí chủ chốt nên phải đi." Nếu cô hoàn thành dự án sớm thì sẽ được về Việt Nam sớm. Không hiểu sao nghĩ đến đây Yumi lại cảm thấy có chút buồn buồn.
"Sao vậy? Chân em còn đau không?" Sato tưởng chân cô còn đau không muốn đi nên lo lắng hỏi.
"Nếu em không muốn đi thì tôi sẽ gọi cho Takehiko."
Yumi vội từ chối "Thôi, chú đừng gọi. Đây là công việc mà, chân em cũng không còn thấy đau nữa."
Sato nhíu mày nhưng cũng không phản đối, bởi vì anh biết tính cách của Takehiko, nếu như anh ra mặt thì cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng sau này cậu ta sẽ không còn tôn trọng năng lực của Yumi nữa.
"Vậy thì em đi cẩn thận một chút, nếu thấy chân đau thì cứ ngồi nghỉ, Takehiko cũng không phải người không biết nặng nhẹ."
"Vâng, em nhớ rồi." Yumi hiếm khi nhẹ giọng ngoan ngoãn.
Khuôn mặt Sato tràn đầy ý cười "Sau khi xong việc thì gọi cho tôi, tôi đến đón em."
Nhà máy sản xuất của công ty Yumi có một chi nhánh nằm ở vùng ngoại ô tỉnh cô đang ở, cũng là nơi mà cô và Takehiko sẽ đến. Tuy rằng chung tỉnh nhưng vẫn cách công ty khá xa, tính luôn thời gian vừa duy chuyển vừa làm việc thì có thể đến tối muộn Yumi mới quay về.
Sato sau khi ra khỏi câu lạc bộ liền lái xe đi đến siêu thị, bởi vì không có chìa khóa vào nhà Yumi nên anh định sẽ nấu ăn ở nhà mình, đợi Yumi về sẽ mang qua cho cô.
Lúc Sato lái xe vào khu vực đỗ xe của khu chung cư, anh nhìn thấy Matt cũng vừa ra khỏi xe, anh ta còn ôm một bó hoa hồng lớn. Sato nhớ đến mấy ngày trước Yumi có nói anh bạn này đã đi Tokyo công tác, hôm nay có lẽ là mới về đến. Nhìn anh ta ăn mặc trẻ trung, tay còn cầm theo bó hoa màu đỏ nổi bật, không hiểu sao Sato có cảm giác bất an trong lòng.
Matt cũng nhìn thấy Sato, anh chàng vui vẻ tiến lại chào hỏi "Anh cũng vừa về đến sao?"
Sato gật đầu, sau đó hỏi lại "Nghe nói cậu đi công tác?"
Matt cười "Tôi xong việc rồi, tháng sau tôi sẽ về công ty ở Úc. Trước khi đi muốn làm một việc mà bản thân vẫn chưa có cơ hội làm."
Sato rất tò mò về việc Matt nói nhưng lại không muốn hỏi, anh sợ lại hỏi ra điều mà mình không muốn nghe.
Nhưng Matt lại nhiệt tình hơn anh nghĩ, anh ta nhìn bó hoa trên tay mình mỉm cười nói "Anh thấy tôi và Yumi có thích hợp ở bên nhau không?"
Trong lòng Sato như có một cái gì đó nổ đùng đoàng một cái, anh nhìn nét mặt tự tin của Matt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Matt lại nói tiếp "Tôi thích cô ấy lâu rồi, từ lúc cô ấy vừa sang Nhật." Sau đó nhìn Sato hỏi "Anh nghĩ tôi có thể là mẫu người cô ấy thích không?"
Sato choàng tỉnh, anh mỉm cười lấy lệ "Cái đó thì tôi không biết được."
Matt gật đầu hiểu ra, anh ta hồn nhiên nói "Dù sao anh cũng cách chúng tôi nhiều tuổi. Mà anh từng tuổi này chắc có nhiều kinh nghiệm nhỉ? Có thể chỉ tôi cách tỏ tình nào có thể khiến cô ấy khó quên không?"
Sato nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, anh thờ ơ nói "Tôi không rành về mấy chuyện đó, cậu tìm người có kinh nghiệm hơn đi." Sau đó nhìn đồng hồ trên tay nói tiếp "Tôi còn có việc nên đi trước nhé."
Matt vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của Sato, anh ta cứ nghĩ Sato thật sự không biết nên cũng không hỏi nữa mà vẫy tay nói tạm biệt.
Sato về đến nhà, anh không bật đèn mà thẫn thờ ngồi trên sô pha, trong đầu lại tràn ngập những câu nói vừa rồi của Matt. Thời gian gần đây anh còn tưởng bản thân có thể thay đổi, có thể trở nên phù hợp với Yumi, nhưng anh lại quên mất cách biệt tuổi tác giữa hai người. Hiroshi từng hỏi anh biết được Yumi cần gì sao? Anh nhớ lúc đó mình không trả lời, sau này trải qua một số chuyện, ngày ngày ở bên cạnh chăm sóc Yumi khi cô bị đau chân, anh còn tưởng mọi sự khác biệt đã có thể vung vén lại rồi. Nhưng bây giờ Sato lại nhận ra, đó không phải là vung vén mà là áp đặt, anh lấy cớ chăm sóc cô để bắt cô không được ăn những món cô thích, đưa những món cô không thích với lý do có dinh dưỡng ép cô ăn. Sato biết những lần như vậy Yumi đều không vui, nhưng vì anh cô đều cam chịu đồng ý ăn hết. Những điều đó Sato đều biết nên mới tự trách mình, anh trách bản thân không thể khiến cô vui vẻ, không cho cô được sự thoải mái cô muốn.