Sáng sớm Hạ Ngưng Âm nhanh chân đến công ty xin nghỉ phép.
Hôm nay là ngày gặp Tư Khảm Hàn, không nên chậm trễ.
Tới cửa công ty Tư thị, Hạ Ngưng Âm ngơ ngác nhìn tòa nhà chọc trời đứng sừng sững giữa bầu trời, không phải công ty bình thường, nơi cô làm cũng không lớn đến vậy.
Cô chần chờ đi vào, đến trước quầy lễ tân hỏi: “Tiểu thư, tôi tìm Tư Khảm Hàn, xin hỏi đi thế nào?”
Cô gái mỉm cười nói: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Khế ước? Là Tư Khảm Hàn tìm cô bàn về việc đó.
“Có!”
“Tốt, cô chờ một chút.”
Hạ Ngưng Âm gật đầu, rất nhanh sau đó cô gái quay lại, “Tiểu thư cô có thể vào, mời cô đi theo tôi.”
Cô gái mang cô tới thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, lịch sự nói: “Tiểu thư, tới lầu trên cùng rẻ phải là phòng của tổng giám đốc, cô đi thong thả.”
Hạ Ngưng Âm tìm được phòng làm việc của Tư Khảm Hàn, vừa định gõ cửa, cửa liền bị kéo ra, hai người nhất thời giật mình, Phong Hàm Niệm rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Là cậu! Hạ Ngưng Âm? Sao cậu đến đây?”
“Hàm Niệm? Sao cậu đến đây?”
Hạ Ngưng Âm cùng Phong Hàm Niệm hai miệng một lời thốt ra, ngón trỏ chỉ vào đối phương
“Tớ. . . . . .” Hạ Ngưng Âm nhẹn lời, sắc mặt bối rối.
Hạ Ngưng Âm bất lực cắn môi, buồn bực không biết nên giải thích thế nào để Hàm Niệm hiểu.
Cánh môi Phong Hàm Niệm chứa nụ cười mỉa, ánh mắt nhìn Hạ Ngưng Âm, không biến sắc, hòa thiện nói: “Ngưng âm cậu tìm Tư Khảm Hàn? Làm sao cậu biết Tư Khảm Hàn?”
“Tớ. . . . . .”
Hạ Ngưng Âm ngẩn người, không biết mở lời thế nào, do cô ảo giác à? Mặc dù giọng điệu Phong Hàm Niệm ôn hòa, tuy nhiên cô nhạy cảm biết được cô ấy có cái gì đó đắc ý.
Hạ Ngưng Âm quay mặt, thoáng chốc hoảng hồn, không dám chống lại đôi mắt bức người kia, suy nghĩ mơ hồ, giả vờ đánh trống lãng: “Đúng rồi, Hàm Niệm, ngày đó cậu đi đâu? Sao lại không thấy cậu?”
Phong Hàm Niệm cũng né tránh ánh mắt nghi vấn của cô, đối với cô tỏ ý khinh miệt, nhưng giả bộ như không việc gì: “Tớ cùng Tề có chút bận, có chuyện gì hả?”
Hạ Ngưng Âm lặng người, cô cảm thấy Hàm Niệm không như lời Tư Khảm Hàn nói, lấy cô làm điều kiện trao đổi với anh ta, vì vậy cười cười đáp: “Không có việc gì.”
Phong Hàm Niệm cười lại, thân mật kéo tay Hạ Ngưng Âm, ngữ điệu áy náy: “Vậy thì tốt, đúng rồi, ngày đó tớ đi trước, không còn kịp báo với cậu, ngày đó không có xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ Ngưng Âm theo bản năng xoay mặt, sợ Phong Hàm Niệm biết sự thật, hốt hoảng trả lời: “Không có.”
Phong Hàm Niệm còn muốn nói điều gì, lúc này, Tư Khảm Hàn mở cửa, thân hình cao lớn tựa vào cửa, thân thể cường tráng chiếm hết phân nửa không gian cửa, đôi con người xanh lam híp lại, thần thái kiêu ngạo lạnh lùng khiến đối phương kính sợ, anh nhìn thẳng vào bọn họ, cắt đứt lời Phong Hàm Niệm.
Hạ Ngưng Âm quay đầu vừa đúng chạm vào đôi mắt thâm thúy sâu hút mê người, dáng người cao ráo dựa vào cửa, ngăn cản ánh sáng từ trong phòng chiếu ra, vì đứng nghịch sáng nên càng tôn lên khí phách hiên ngang của người đàn ông này.
Hai người họ nghẹt thở bởi sức hút của anh, ánh mắt Phong Hàm Niệm tham lam dán chặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, kể từ lúc nhìn thấy anh, cô tình nguyện đem thân thể mình nằm dười thân anh, hy vọng trở thành người tình của anh.
Phong Hàm Niệm lanh lẹ buông tay Hạ Ngưng Âm ra, ngang nhiên bước lên chỉnh áo vest cho Tư Khảm Hàn, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngụ ý hỏi: “Tư tổng? Sao lại ra đây? Có chuyện gì à?”
Tư Khảm Hàn không trả lời, cái nhìn lơ đễnh hướng tới Hạ Ngưng Âm, nội tâm thoáng qua tia cợt nhã, bờ môi ngưng đọng nụ cười thật sâu, ngón tay anh vân vê cánh môi Phong Hàm Niệm, kéo cằm cô tới gần cánh môi mình, nhẹ nhàng đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt.
“Anh!” Hạ Ngưng Âm đột nhiên bừng tỉnh khi thấy anh có ý định kéo tay Phong Hàm Niệm lên hôn, tức giận dùng sức kéo tay Phong Hàm Niệm khỏi anh, lôi cô ấy bảo vệ sau lung mình, đôi mắt đẹp trừng lớn, ngón trỏ chỉ vào anh, quát tháo: “Đồ lưu manh! Thấy cô gái xinh đẹp liến táy máy tay chân, không biết xấu hổ! Mặt người dạ thú! Nhường nhịn với loại người như anh chỉ làm dơ nhân cách người ta, hạ lưu vô sỉ!”
Hạ Ngưng Âm chỉ thuận theo tâm trạng mà mắng.
Đôi mắt sắc bén của Tư Khảm Hàn xẹt qua tia sáng tức giận, sắc mặt lạnh lẽo hơn cả tên của mình, hai chân dùng lực bước lên một bước, bàn tay máy móc kéo mạnh thân thể cô vào lòng mình, Hạ Ngưng Âm bị hành động của anh làm cho hoảng sợ: “Anh…”