Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Sáng mùng 1 Tết, theo lệ, phu nhân của các quan viên sẽ phải tiến cung thỉnh an, nhưng Hoàng Hậu nương nương vừa mới sinh công chúa đêm qua cho nên tất nhiên không thể gặp được người.

Sau khi Tân Hoàng đăng cơ, phu nhân chúng quan viên nhiều lần muốn tiến cung mong được diện kiến Hoàng Hậu nhưng đều bị Hoàng Thượng lấy cớ Hoàng Hậu mang thai mà cự tuyệt, chính vì vậy mà cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa từng một lần tới thỉnh an Hoàng Hậu.

Người chưa được nhìn nên mọi người truyền tai nhau rất nhiều suy đoán cùng đồn đại, vì sao Hoàng Thượng không cho người ngoài gặp Hoàng Hậu? Nghe nói Hoàng Hậu nương nương là con của thiếp thất, còn từng là góa phụ, là thôn phụ trên phố, ở nơi đường phố ngư long hỗn tạp mở hàng bán son phấn, hình như danh tiếng còn không tốt nữa.

Danh dự của Hoàng Hậu nương nương bị làm thấp đi, trong lòng mọi người đều có tâm tư, hậu cung của Tân Hoàng ngoài Hoàng Hậu ra hình như là không còn nữ nhân nào khác, mà Hoàng Hậu mới sinh công chúa xong, tất nhiên không thể hầu hạ Hoàng Thượng, chính vì thế tâm tư của mọi người đều có chút lung lay.

Hôm nay tiến cung thỉnh an, các phu nhân không hẹn mà đều mang theo nữ nhi vừa đến tuổi thành thân của mình, những thiên kim tiểu thư này cả đám trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, các nàng không cầu có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, chỉ cần vừa mắt Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thái Hậu vậy thì hết thảy đều nước chảy thành sông.

Vĩnh Thọ cung của Thái Hoàng Thái Hậu vô cùng náo nhiệt, còn ở Mính Tụy cung thì lại an tĩnh hơn nhiều, trong điện, Giang Nguyễn lúc này mới tỉnh, Nguyệt Cốc vội tiến lên: "Nương nương có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Giang Nguyễn lắc đầu: "Con đâu?"

Nguyệt Cốc đỡ nàng dậy, cười nói: "Tiểu công chúa đang ngủ, Hoàn Nhi công tử cùng Liễu Nhi đều ở bên cạnh, còn có bà vú ma ma nữa, nương nương không cần lo lắng."

Nhận lấy chén cháo trong tay cung nữ, Nguyệt Cốc múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng: "Nương nương ăn chút cháo nóng đi, hôm qua phải tốn sức, nay cần bồi bổ thật tốt mới được."

"Sinh con là chuyện tổn thương nguyên khí, tuy rằng hôm qua Hoàng Thượng đã bọc kín nương nương lại rồi mới đưa về cung, nhưng mà dù sao vẫn không được như ở trong phòng, trời đông gió rét, lão nô sợ nương nương ra gió như thế sẽ lưu lại bệnh, sẽ không tốt đâu."

Giang Nguyễn thuận theo bà ấy ăn mấy muỗng, cuối cùng cũng không nhịn được: "Cô cô, ôm con tới đây cho ta xem chút đi." Từ đêm qua tới giờ, nàng vẫn không sao tưởng tượng ra được, nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà con nàng đã chào đời rồi.

Nguyệt Cốc thấy bộ dạng gấp không chờ nổi của Giang Nguyễn thì cười cười, bà xoay người đi ra ngoài bảo bà vũ ôm tiểu công chúa đang ngủ say vào, đặt bên người Giang Nguyễn.

Giang Tĩnh Liễu cũng tiến vào theo, nàng ấy đứng bên mép giường Giang Nguyễn vui cười rạng rỡ: "A tỷ, công chúa nhỏ quá, đáng yêu nữa."

Giang Nguyễn sờ đầu Giang Tĩnh Liễu, nhìn hai bàn tay nhỏ bé của hài tử nắm chặt lại ngủ đến quên trời quên đất, trong lòng mềm nhũn, nàng giơ tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ kia, bé con đang ngủ chép chép miệng.

"Nương nương, sáng nay Bệ Hạ đã hạ thánh chỉ, phong công chúa của chúng ta là Trường Nhạc công chúa." Li Nhi báo tin vui cho nàng.

"Trường Nhạc?" Giang Nguyễn giật mình, trên mặt lộ ra ý cười ôn hoà, nhéo nhéo bàn tay nhỏ của hài tử: "Trường Nhạc, Tiểu Trường Nhạc, Tiểu Trường Nhạc của Phụ Hoàng Mẫu Hậu."

Giang Nguyễn dỗ con, nhớ tới Dung Hoàn: "Cô cô, Hoàn Nhi đâu rồi?"

"Đêm qua tiểu công tử vẫn luôn trông coi bên giường của công chúa, mới vừa rồi cô cô ôm tiểu công chúa đi, hắn liền rời khỏi Mính Tụy cung, chắc là hồi phủ rồi." Giang Tĩnh Liễu nhuận miệng đáp.

Giang Nguyễn nhíu mày: "Hắn đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ." Nguyệt Cốc khom người: "Bệ Hạ dậy sớm, tiểu công tử đã dùng bữa cùng với Bệ Hạ, nhìn ăn cũng nhiều ạ."

Lúc này Giang Nguyễn mới thở dài nhẹ nhõm, có thể ăn được cơm thì chắc hẳn tâm tình vẫn ổn.

Cung nữ bên ngoài tiến vào, cung kính nói: "Nương nương, Nhị phu nhân Lộ Quốc Công phủ tới thỉnh an nương nương." Sáng sớm hôm nay Bệ Hạ có truyền lời, hôm nay ai tới nương nương cũng sẽ không gặp, nhưng Lộ Quốc Công phủ dù sao cũng là mẫu gia của Hoàng Hậu nương nương, cung nữ nghĩ một lát rồi vẫn vào thông báo một tiếng.

Nguyệt Cốc nhíu chặt mày: "Nương nương, lão nô ra ngoài đuổi người."

Giang Nguyễn nhìn Giang Tĩnh Liễu, Giang Tĩnh Liễu nghe nói có người của Lộ Quốc Công tới thì bĩu môi.

Sao Giang Nguyễn lại không biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì, người của Lộ Quốc Công phủ nàng cũng không muốn gặp, nhưng mà cũng không thể cứ như vậy mà mặc kệ Lộ Quốc Công phủ, không phải sao?

Hôm nay nàng lại muốn nhìn xem Lộ Quốc Công phủ tới đây làm gì, nàng nhớ rõ ràng rằng nàng đã đoạt tuyệt quan hệ với họ rồi.

Nguyệt Cốc phụng mệnh đi truyền Lộ Quốc Công phủ Nhị phu nhân cùng Giang gia Tứ tiểu thư vào.

Đi vào điện, có cung nữ mang thau đồng của cho các nàng rửa tay, sau đó ngồi bên bếp lò một khắc cho cơ thể ấm lên, sau đó mới mang các nàng vào trong điện.

Lộ Quốc Công có hai nhi tử, Giang Hãn Hải là trưởng tử của vợ cả, người hôm nay tới là phu nhân của Giang phủ Nhị lão gia.

Lộ Quốc Công cũng không ngốc, tùy ông ta không biết việc Giang Hãn Hải đã làm, nhưng Giang Tĩnh Nhàn gả cho Thái Tử, Giang Hãn Hải tất sẽ trong tối ngoài sáng vì Thái Tử mà làm nhiều việc, Thái Tử thất thế, Tướng phủ lại vì một trận lửa lớn mà thiêu sạch, Lộ Quốc Công phủ của ông ta hẳn cũng đang đứng nơi đầu ngọn sóng, tình hình không tốt là bao, tiếp theo Lộ Quốc Công phủ chắc chắn sẽ bị đánh nghiêng.

Cũng may ông ta còn có một muội muội là Thái Hoàng Thái Hậu, hơn nữa đương kim Hoàng Hậu cũng có xuất thân từ Lộ Quốc Công phủ bọn họ, Lộ Quốc Công phủ là mẫu gia của Hoàng Hậu nương nương, mối quan hệ này không thể bác bỏ, tình hình lúc này Hoàng Hậu nương nương cũng không quá tốt, thân phận của nàng không được mọi người tiếp nhận, lại vừa sinh công chúa, Hoàng Thượng vừa lúc tuổi đang như lang hổ, nạp phi là chuyện sớm muộn, Hoàng Hậu nương nương không ngốc, nàng cần một hậu thuẫn vững chắc.

Hoàng Hậu nương nương muốn ngồi vững vị trí trung cung thì cần phải mượn thế lực của Lộ Quốc Công phủ.

Giang Nhị phu nhân cùng Giang phủ Tứ tiểu thư Giang Tĩnh Vân theo cung nữ vào trong điện, vừa vào đã thấy Giang Nguyễn khoác áo choàng ngồi trên giường.

"Nhị tỷ, Ngũ muội." Giang Tĩnh Vân vui vẻ gọi.

Giang Tĩnh Liễu hừ một tiếng, cúi đầu nhìn tiểu công chúa, nàng ấy cùng Giang Tĩnh Vân không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là sau khi mẫu thân qua đời, đối với Giang gia nàng ấy đã chết tâm rồi, người hay chuyện có liên quan tới Giang gia nàng ấy đều cảm thấy không vừa mắt.

"Gặp nương nương mà còn không quỳ." Nguyệt Cốc lạnh lùng lên tiếng.

Hiện giờ Giang Nhị phu nhân cùng Giang Tĩnh Vân mới phát giác ra rằng hiện giờ người trước mặt bọn họ không phải là Giang Nguyễn bị người người khi dễ cười nhạo của Giang gia, mà là đương kim Hoàng Hậu nương nương tôn quý.

Hai người quỳ xuống cúi đầu cung kính hành lễ, Giang Nguyễn giơ tay: "Nhị thẩm, Tứ muội mau đứng lên đi." Khi còn ở Giang gia, Giang Hãn Hải là trưởng tử của vợ cả, sau này sẽ kế tục tước vị Lộ Quốc Công, cho nên đại phong luôn cảm thấy bản thân cao hơn nhị phòng một cái đầu, thực chất nhị phòng sống cũng không thoải mái gì cho can, Giang Nguyễn cùng Giang Nhị phu nhân này không có qua lại gì, dù có gặp mặt thì cũng chỉ chào hỏi khách khí, chưa bao giờ bà ta gây khó dễ cho nàng, Giang Tĩnh Vân tuy rằng tính khí ương ngạnh nhưng cũng không có tâm tư gì quá đáng, cho nên đối với các nàng Giang Nguyễn vừa không thân thiện vừa không oán giận.

"Phụ thân, Đại ca nghe nói tiểu công chúa vừa mới chào đời nên rất vui, nhưng mà nội viện trong cung bọn họ cũng không tiện tới thăm nương nương, vì thế nên bọn họ để thần phụ tiến cung chúc mừng nương nương, cũng mang theo chút quà cho tiểu công chúa."

Giang Nhị phu nhân ra hiệu cho nha hoàn Giang phủ, nha hoàn tiến lên đưa quà cho cung nữ bên kia, Giang Nguyễn lãnh đạm cười: "Vậy phiền Nhị thẩm giúp bổn cung nói cảm tạ với Tổ phụ."

Giang Nhị phu nhân cung kính nhận lời.

Hai người ngồi xuống ghế, Giang Tĩnh Vân tò mò nhìn mãi tiểu công chúa nằm trên giường, nàng ta không nhịn được mà nói: "Nhị tỷ, ta có thể tới gần nhìn công chúa không?"

"Hoàng Hậu nương nương." Giang Nhị phu nhân nhỏ giọng nhắc nhở.

"À." Giang Tĩnh Vân bĩu môi: "Hoàng Hậu nương nương, ta có thể tới gần nhìn công chúa không?"

Giang Nguyễn cười cười: "Tứ muội càng ngày càng trổ mã xinh đẹp hơn." Mới chưa tới một năm mà Giang Tĩnh Vân đã cao lên không ít, so với trước kia thì mặt nhỏ đi, cằm cũng nhọn hơn, mắt thủy long lanh, mi mắt cong cong, nhìn ra dáng mỹ nhân.

"Hoàng Hậu nương nương quá khen." Giang Nhị phu nhân rất khiêm tốn, cũng không nói nhiều, hôm nay trước khi tới đây lão gia có dặn dò chớ có nhiều lời, theo lý Giang Hãn Hải cha của Giang Nguyễn, hôm nay người tới thỉnh an phải là Đại phu nhân, nhưng mà khi Giang Nguyễn còn ở trong phủ, phu thê Giang Hãn Hải đối xử với nàng không tốt, sau đó lại có chuyện của Vương thị và còn thân phận của phế Thái Tử phi, đại phòng không thể tiến cung được, nên nhị phòng các nàng mới tới, nhưng mà ai biết được trong lòng Hoàng Hậu nương nương nghĩ như thế nào, nếu đúng như những gì Lộ Quốc Công nói Hoàng Hậu nương nương muốn dựa vào bọn họ thì tốt, nếu trong lòng Hoàng Hậu nương nương có khúc mắt với Giang gia vậy thì nhị phòng bọn họ chính là đệm lưng tới xem lòng nàng.

Giang Nhị phu nhân cũng không ngốc, những việc này cần phải từng bước từng bước mà làm chứ không thể một ngụm là có thể mập ngay.

Giang Nguyễn để cung nữ mang điểm tâm lên cho Giang Tĩnh Vân, rồi nàng cùng Giang Nhị phu nhân nhàn nhạt nói chuyện trong nhà, cuối cùng cũng không lên tiếng để Giang Tĩnh Vân tới nhìn tiểu công chúa.

Thấy thái độ Giang Nguyễn không mặn không nhạt, Giang Nhị phu nhân cũng đã áng chừng được trong lòng vì thế nên cáo từ rời đi.

Hai người ra khỏi Mính Tụy cung, Giang Nhị phu nhân lau mồ hôi lạnh, Giang Nguyễn đã không còn là Giang Nguyễn trước kia, tuy bà ta cùng nàng không có mâu thuẫn gì, nói chuyện với nhau cũng thoải mái, nhưng lời ngoài lời trong đều ngầm ý xa cách, người nghe là bà ta không sờ được vào suy nghĩ của nàng.

Giang Tĩnh Vân lại không hề phát hiện ra, dẩu cái miệng nhỏ: "Nương, có phải Nhị tỷ không thích ta hay không?"

"Nàng là Hoàng Hậu nương nương." Giang Nhị phu nhân quát lớn: "Không phải là Nhị tỷ trong miệng ngươi, ngày sau lời nói hay việc làm thì đều phải cẩn thận, nghe chưa?"

Giang Tĩnh Vân hừ hừ hai tiếng, coi như đồng ý.

Hai người nâng bước đi về hướng Vĩnh Thọ cung của Thái Hoàng Thái Hậu, khi đi ngang qua vườn mai thì trông thấy một nam tử thân hình như ngọc thụ đang khoanh tay đứng giữa vườn hoa mai đã nở rộ.

Giang Tĩnh Vân không khỏi tò mò, hắn mặc y phục đen tuyền, nhìn từ xa, không rõ trên đó là hoa văn gì, cũng không giống với y phục mà thị vệ hay mặc, nam tử này sao lại xuất hiện ở trong cùng?

Giang Tĩnh Vân đi lên phía trước hai bước, lớn tiếng nói: "Là ai đang ở bên đó?"

Nam tử xoay người, đó là khuôn mặt khiến người ta kinh diễm, mặt mày như hoa, môi mỏng khép hờ, mắt đen như mực nhìn về phía nàng ta, cặp mắt kia đẹp như ngôi sao đêm, khiến người khác không thể rời mắt.

Trong lòng Giang Tĩnh Vân có gì đó nhảy lên, nam tử có dung mạo tuấn lãng như này, hình như nàng ta đã từng gặp ở đâu đó.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!