Quý Hiểu Dư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Sau khi tham dự bữa tiệc tối qua, về đến nhà đã gần rạng sáng, cuối cùng cô cũng có thể thay bộ váy trêи người ra, tẩy trang rồi đi tắm. Chờ thu dọn hết thì mắt cô gần như không mở được, nhắm mắt lại đi ra khỏi phòng tắm, leo lên giường rồi ngủ thϊế͙p͙ đi trong vòng tay của Ngôn Dịch Thừa.
Ngủ một giấc này khi mở mắt ra đã 10 giờ.
Điện thoại trêи bàn không ngừng rung lên, Quý Hiểu Dư khẽ mở mắt ra, Ngôn Dịch Thừa ở bên cạnh vẫn chưa tỉnh, mặt mày vẫn thiếu vắng vẻ thù địch thường ngày, đường nét trêи khuôn mặt nhu hòa, mềm mại, như đang cãi nhau, khẽ cau mày, miệng rũ xuống, nhưng lại có cảm giác hơi trẻ con.
Khóe miệng Quý Hiểu Dư trộm nhếch lên, cô nhanh chóng từ trong ổ chăn vươn tay ra, cầm lấy điện thoại trêи bàn lên sau đó ấn nút tắt tiếng, sau khi nhìn kỹ màn hình mới phát hiện tin nhắn của mình đã bị oanh tạc, các trang mạng xã hội liên tục gửi lời nhắc cô đã bị một loạt tài khoản tấn công.
Nhớ đến ánh đèn flash không ngừng lóe lên tối qua, Quý Hiểu Dư theo bản năng nuốt nước bọt.
Vậy internet bây giờ đang bùng nổ đi…
Cũng không biết đã viết cô thành bộ dáng gì…
Cô tạm thời bỏ qua “tìm lời giải thích” từ người thân, bạn bè, đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng mỏ, sợ hãi mở Weibo.
Lướt xuống, quả nhiên các trang báo đều là hai người, nhưng Quý Hiểu Dư càng nhìn càng không đúng, không nhịn được nhấp vào một dấu chấm có tỷ lệ truy cập cao nhất.
〈Có thể được người mình thích dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình như vậy, có lẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.〉
Đây là một blogger đăng tải, có rất nhiều người hâm mộ, còn có tích V, tiêu đề về cô là một chuỗi dài, sau đó là mấy tấm ảnh chụp, bình luận phía dưới tận 3000 lượt.
Quý Hiểu Dư mở tấm ảnh chụp, vừa nhìn đã nhận ra tấm đầu tiên là ảnh chụp tối qua hai người bước xuống xe, ảnh chụp Ngôn Dịch Thừa đang nắm tay cô, khi cô hơi cúi người xuống xe, ánh mắt anh dịu dàng, từ đầu đến cuối không hề rời khỏi cô, khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt.
Góc độ của tấm ảnh này vừa phải, tất cả biểu cảm trêи khuôn mặt Ngôn Dịch Thừa đều được chụp thành công. Quý Hiểu Dư nhìn xong có chút thất thần, cứ như vậy nhìn tấm ảnh một lúc lâu mới hoàn hồn, trượt sang xem tấm ảnh tiếp theo.
Bức ảnh thứ hai được chụp tại bữa tiệc, khoảng cách không gần, thậm chí còn hơi xa, xung quanh có nhiều người, hai người đang đứng cạnh bàn đầy đồ ăn nhẹ, trêи tay cô cầm một chiếc bánh kem nhỏ, miệng cắn một miếng, bánh kem trêи tay đưa đến bên miệng Ngôn Dịch Thừa, ánh mắt vui đùa, một tay Ngôn Dịch Thừa cầm cái dĩa nhỏ, tay còn lại giúp cô lau chút kem dính ở khóe miệng, trong mắt đầy sủng nịnh.
Bức thứ ba, thứ tư, thứ năm …
Nhân vật chính trong ảnh đều là hai người, ánh mắt Ngôn Dịch Thừa đã nói lên tất cả.
Đôi mắt chưa hề thay đổi, ánh mắt chỉ dõi theo cô, ý cười chưa bao bao giờ phai nhạt.
Mặt Quý Hiểu Dư đỏ lên, đột nhiên có chút ngượng ngùng xem tiếp, bình thường Ngôn Dịch Thừa đều nhìn cô như vậy, mà bình thường cô đều tương tác với anh như vậy, bình thường cô cũng không cảm thấy sao, nhưng bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này, liền có cảm giác khác….
Ảnh này ai chụp, kỹ thuật cũng thật tốt.
Ngại ngùng không dám xem tiếp, Quý Hiểu Dư đành phải đi đọc bình luận, nhưng không đọc thì không sao nhưng càng đọc mặt càng đỏ.
〈Trời ạ, tôi vẫn luôn cho rằng vẻ mặt Ngôn Dịch Thừa luôn lạnh lùng như vậy, chưa từng thấy vẻ mặt này của anh, thật quá ấm áp!〉
〈Thật hâm mộ cô gái này! Trêи mặt đều là cảm giác hạnh phúc!〉
〈Ai có thể ngờ Ngôn Dịch Thừa – người luôn tàn nhẫn độc ác trêи thương trường, trước mặt người mình thích lại ôn nhu, dịu dàng như vậy.〉
〈Nếu tôi có thể có một người đàn ông như vậy, đời này thật sự sẽ chết trong hạnh phúc.〉
Thật ra, Quý Hiểu Dư thật sự không ngờ đến điều này, vốn dĩ cô cho rằng sau khi hai người công khai sẽ có ít nhiều những bình luận tiêu cực hoặc phát ngôn không thiện ý, nhưng cô không ngờ lại có nhiều người ủng hộ như vậy. Trêи cơ bản, bình luận dưới mỗi bài báo đều là chúc phúc.
〈Đột nhiên cảm thấy bọn họ đứng chung một chỗ thật hợp nha, cô gái này cũng rất xinh đẹp.〉
〈May không phải Bạch Ngưng Hi hay những cô gái khác nếu không có lẽ tôi sẽ không chấp nhận được.〉
〈Một đôi rất hợp, tôi chờ mong tin vui của bọn họ!〉
〈Cái gì gọi là trời sinh một cặp, chính là đây!〉
〈Giá trị nhan sắc cao như vậy, em bé sinh ra khẳng định sẽ rất đẹp trai, xinh gái.〉
Em bé……
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên động đậy, trở mình vươn tay ôm eo cô, nói nhỏ: “Em đang xem gì vậy?”
Quý Hiểu Dư nghiêng đầu nhìn về phía anh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt, không nhịn được mổ nhẹ lên mặt anh một cái.
“Em phát hiện, thật sự em rất thích rất thích anh.”
Ngôn Dịch Thừa cong môi, ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng chống lên đầu cô, nhỏ giọng nói: “Anh đã nhìn ra từ lâu.”
Quý Hiểu Dư áp tai vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, đột nhiên cô cảm thấy hơi xúc động, nhẹ giọng hỏi.
“Sao anh nhìn ra được.”
Ngôn Dịch Thừa cười khẽ, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bởi vì, trong mắt hai người, tất cả đều là đối phương.
Dù thế giới này có hỗn loạn đến đâu, dù xung quanh có xảy ra chuyện gì thì trong lòng hai người sẽ không thay đổi.
Sau này dù xảy ra chuyện gì, hai người sẽ cùng nắm tay nhau vượt qua.
Bạn đang đọc truyện tại đây