Sau khi tắm xong, Quý Hiểu Dư bước đến bàn trang điểm trong phòng, vừa vui vẻ ngâm nga vừa thoa sản phẩm dưỡng da.
Hôm nay mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, lại còn biết hóa ra mẹ Ngôn Dịch Thừa lại vui tính, dễ thương, tâm trạng Quý Hiểu Dư đang rất tốt.
Sau đó trong lúc xoa cô lại đột nhiên nghĩ đến, một tiếng trước hai người vừa đưa Chung Linh về nhà cũ, trước khi xuống xe cô còn có chút luyến tiếc, nói: “Dì à, tối mai cháu lại đến tìm dì nhé!”
Chung Linh nghe xong vui vẻ vỗ tay cô: “Đừng gọi dì nữa, sắp tới phải gọi mẹ.”
Những lời này thành công khiến cô sững sỡ, cả một phút cũng không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác nhìn bà vào nhà.
Ngôn Dịch Thừa thấy dáng vẻ này của cô, cười gật đầu: “Thật sự không lâu lắm, coi như thích ứng trước đi.”
Thích ứng trước… Sinh hoạt sau khi kết hôn sao?
Lời này của Chung Linh ít nhiều đang ám chỉ gì đó, Quý Hiểu Dư không phải không nghe ra nhưng chỉ cần nghĩ đến việc không lâu sau hai người sẽ kết hôn, thậm chí sẽ có con, trong lòng cô liền cảm thấy có chút không chân thật.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Quý Hiểu Dư bất giác cong lên, nhẹ gõ vào màn hình điện thoại một chút, chỉ thấy màn hình khóa là ảnh hai người chụp chung.
Trong bức ảnh, cô đang đứng trước vòng quay ngựa gỗ trong công viên giải trí, tay cầm kẹo bông gòn, anh ở phía sau ôm cả người cô vào lồng ngực, hai người đều nở nụ cười rạng rỡ.
Vừa lâm vào trầm tư, đột nhiên đã bị người ôm từ phía sau, theo đó là hơi thở quen thuộc.
Ngôn Dịch Thừa ở thư phòng đọc sách một lúc, lúc này vẫn đang đeo kính, giống một đứa trẻ, nhẹ nhàng đặt cằm vào cổ cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trêи tóc cô.
Quý Hiểu Dư qua gương nhìn thấy khuôn mặt anh, thấy dáng vẻ anh đeo kính không nhịn được cười. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy anh đeo kính là lúc ở nhà, cô còn giễu cợt anh như vậy rất có cảm giác của một tên văn nhã bại hoại.
(*) Văn nhã bại họa: sói đội lốt cừu, là lưu manh giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Ngôn Dịch Thừa cũng nhìn thấy bức ảnh, sau khi điều chỉnh một tư thế thoải mái thì tò mò hỏi.
Lúc này giọng nói của anh nghe có vẻ vô cùng lười biếng, thậm chí còn mang theo chút nhu tình, càng có vẻ mê người hơn bình thường.
Quý Hiểu Dư cố gắng kiềm chế bản thân, nhẹ giọng nói: “Em đang nghĩ nếu không gặp được anh, có lẽ em sẽ không hạnh phúc như vậy.”
Ngôn Dịch Thừa lặng im một lúc, sau đó cười: “Anh rất thích lời tỏ tình đột ngột này.”
Quý Hiểu Dư có chút xấu hổ cúi đầu, khẽ hừ một tiếng: “Lại giễu cợt em……”
Dứt lời, Ngôn Dịch Thừa xoay người cô lại, sau đó hơi cúi xuống để mình nhìn thẳng cô, trong mắt lộ rõ
ý cười, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lời này phải để anh nói với em, nếu không gặp được em, sẽ không có Ngôn Dịch Thừa bây giờ.”
Không biết vì sao, đột nhiên Quý Hiểu Dư rất muốn khóc, cô hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay anh: “Chúng ta đều phải tốt, gặp được bất kì khó khăn gì đều không buông tay.”
Đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng Ngôn Dịch Thừa mềm đến rối tinh rối mù, phối hợp gật đầu: “Được, không buông tay.”
Sau khi nói xong, anh cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, Quý Hiểu Dư chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đón lấy nụ hôn.
Ngôn Dịch Thừa không lập tức lùi lại, cứ như vậy nhẹ nhàng đè lên người cô, một lúc sau mới bắt đầu ʍút̼ vào, anh không đặt tay lên eo cô sờ soạn như những nụ hôn lúc trước mà ôn nhu, sâu sắc.
Nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, cảm nhận được người trong lòng ngực khẽ run lên, anh như được trấn an, dùng đầu lưỡi nhẹ thăm dò mọi nơi để cô từ từ theo kịp tiết tấu của anh.
Quý Hiểu Dư mở miệng nhỏ, hai tay theo bản năng đặt lên vai anh, cố gắng nâng cằm lên để cảm nhận được hơi thở của anh gần hơn.
Lần này không giống như trước, cả hai đều chìm đắm trong nụ hôn, nghĩ đến đêm dài có nhau, trong lòng càng cảm thấy ấm áp.
Quý Hiểu Dư khẽ rêи rỉ một tiếng, sau đó cẩn thận vươn đầu lưỡi ra, Ngôn Dịch Thừa cảm nhận được sự chủ động của cô, lập tức đuổi theo.
“Giúp anh tháo kính ra.” Anh thở hổn hển, khàn giọng nói.
Nhận được mệnh lệnh, Quý Hiểu Dư hơi mở đôi mắt đầy hơi nước ra, đưa tay lên, đầu ngón tay run rẩy, chậm rãi tháo kính anh xuống, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, không muốn rời mắt.
Trong mắt anh, chỉ có cô.
“Thật đẹp.” Cô lẩm bẩm nói, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đây là ngôi sao đẹp nhất mà em từng thấy.”
Đồng tử của Ngôn Dịch Thừa co rút lại, câu nói này như một sợi dây nào đó khiến trái tim anh nhất thời mất không chế.
“Đó là bởi vì trong đó có em.”
Anh hôn cô lần nữa, bế cô lên, đặt cô ngồi lên bàn trang điểm.
“Tối hôm qua em vất vả, hôm nay để em hưởng thụ một chút…”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247