Tiếng gọi thanh thúy, rõ ràng, dư quang Quý Hiểu Dư nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại của Ngôn Dịch Thừa, theo hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy một người phụ nữ tươi cười rạng rỡ đang đi về phía hai người.
Nhìn thấy đôi chân dài với đôi giày cao gót của bà, khí tràng đó lập tức làm Quý Hiểu Dư choáng váng.
Nhìn khuôn mặt gần như không có nếp nhăn, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận, ngũ quan rất tinh tế, khi đối diện đôi mắt bà đầy ý cười ôn nhu, Quý Hiểu Dư lẩm bẩm một mình: “Đây thật sự là mẹ anh, không phải chị gái anh sao?”
Quả nhiên gien di truyền là một thứ rất mạnh, nhìn Ngôn Dịch Thừa rồi lại nhìn mẹ anh ấy, giá trị nhan sắc của cả gia đình này thật cao, quả thật không thể tin nổi.
Ngôn Dịch Thừa cong môi, cúi đầu nhìn cô: “Đúng thật bà ấy hay nói với mọi người anh là em trai bà ấy.” Nói xong, anh dẫn cô đi về phía mẹ mình.
Chung Linh vui sướиɠ nện bước đi đến, vừa nhìn thấy Quý Hiểu Dư tươi cười trong mắt càng sâu, trực tiếp buông tay cầm valy ra, nắm lấy tay Quý Hiểu Dư: “Cháu là Hiểu Dư sao?”
Hái má Quý Hiểu Dư đỏ bừng, nhẹ gật đầu, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào dì, cháu là Hiểu Dư.”
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Chung Linh càng vui vẻ, liên tục gật đầu: “Được, được, Hiểu Dư của chúng ta thật xinh đẹp.”
Hiểu Dư của chúng ta…
Quý Hiểu Dư chớp chớp mắt, từ lời nói và hành động của mẹ Ngôn, đối phương hình như thật sự rất thích cô….
“Thừa Thừa nhà chúng ta khẳng định đã thắp hương khấn vái nhiều mới có thể gặp được một cô gái tốt như vậy.” Khóe môi Chung Linh vẫn luôn treo nụ cười, không ngừng vui vẻ nhìn Quý Hiểu Dư, sau đó giơ tay vẫy bên cạnh: “Thừa Thừa con phụ trách cầm hành lý.”
Quý Hiểu Dư theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người nào đó cũng không ngạc nhiên chút nào, còn cho cô một ánh mắt “Nhìn đi, không phải anh nói rồi sao”, sau đó cam chịu đi thu dọn hành lý.
Người nào đó xuống máy bay, con trai cũng chưa thèm nhìn một cái, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cô con dâu tương lai.
Chung Linh không cảm thấy kỳ quái chút nào, mỉm cười nắm tay Quý Hiểu Dư đi về phía trước: “Chúng ta đi ăn cơm thôi. Dì đã nhờ Thừa Thừa tìm một nhà hàng trước, đồ ăn ở đó đều là món cháu thích ăn.”
… Có phải có chuyện gì đó đảo ngược không? Không phải bình thường đều là chọn thứ trưởng bối thích ăn sao?
Hôm nay Ngôn tổng không còn cảm giác tồn tại cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Mẹ có thể đừng gọi con bằng cái tên đó được không, con đã bao nhiêu tuổi rồi…”
Chung Linh quay đầu lại nhìn anh, cẩn thận quan sát một chút. Hình như con trai bà có vẻ khác, trước kia mặt anh luôn lạnh nhạt, vừa nãy lúc bà còn ở rất xa, chưa đi đến đã nhìn thấy anh mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh, đáy mắt nói có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu.
Thằng nhóc này chưa bao giờ dịu dàng với mẹ nó như vậy!
“Thừa Thừ thì sao, cái tên rất đáng yêu.” Bà hừ hừ rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dọc theo đường đi, bởi vì giá trị nhan sắc của ba người này quá cao dẫn tới có rất nhiều người qua đường không ngừng nhìn họ, còn không biết có phải gia đình của đại minh tinh nào hay không.
Cuối cùng, khi đến bãi đậu xe, Quý Hiểu Dư giúp Chung Linh mở cửa xe, vừa định ngồi vào đã bị người phía sau kéo lại.
“Em ngồi bên cạnh anh.” Ngôn Dịch Thừa bất mãn nhíu mày, anh vừa bị hai người phụ nữ này bỏ qua, trong lòng vô cùng đau đớn.
“…” Quý Hiểu Dư nhìn anh không nói nên lời, Chung Linh trong xe vừa thấy lập tức nhăn mày.
“Mẹ chiếm bạn gái con nửa ngày cũng không cho, mau lên phía trước lái xe đi.”
Chiếm bạn gái anh còn cao ngạo như vậy?
Thấy Ngôn Dịch Thừa không cam tâm tình nguyện đi đến ghế lái, Quý Hiểu Dư cười trộm, nhìn thấy sự tương tác của anh với mẹ, cảm thấy vô cùng thú vị.
Cô vốn tưởng Chung Linh là loại người rất điềm đạm, tao nhã, sau đó sẽ không nói nhiều nữa, nhưng không ngờ bà ấy lại dễ gần như vậy, tính tình sôi nổi, hoạt bát, tâm tình khẩn trương cũng biến mất.
Cô đột nhiên nhớ đến lúc trước Ngôn Dịch Thừa đã nói với cô, đời này ba anh tìm được một người phụ nữ rất khác biệt, bà không ôn nhu, ngoan hiền như các thiên kim tiểu thư, ngược lại còn rất nghịch ngợm, luôn cố ý đối đầu với ông.
Ba anh nổi tiếng nghiêm nghị, không ai dám làm càn trước mặt ông, ngay cả nói chuyện cũng rất băn khoăn không biết nên nói thế nào cho đúng. Ông ấy rất ít khi nở nụ cười, mặt thường vô biểu tình, tất cả những ôn nhu, kiên nhẫn của ông đều cho mẹ anh.
Vì người phụ nữ này mà cuộc sống ông có thêm nhiều màu sắc.
Quý Hiểu Dư đột nhiên cảm thấy Chung Linh là thần tượng của cô!
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247