Ngày hôm sau.
Quý Hiểu Dư nhìn người người nào đó đang rất hăng hái lái xe, trong lòng thầm mắng vài tiếng.
Rõ ràng nói một lần, sao người này lại có thể… Nói không giữ lời!
Nghĩ đến điều này cô càng tức giận, buổi sáng lúc dậy cô gần như không đứng vững, nếu không phải buổi chiều dì mới đến nơi thì thật sự cô không có cách nào đến sân bay…
Quý Hiểu Dư tức giận nắm lấy tay anh, hung hăng gặm cắn.
Ngôn Dịch Thừa không đau không ngứa liếc cô một cái, cười: “Làm sao vậy, em đói bụng?”
Anh cho rằng ngày nào em cũng đói khát như anh sao!
Quý Hiểu Dư tức giận hừ một tiếng: “Bị người nào đó làm tức giận đến no rồi!”
Ngôn Dịch Thừa vô tội chớp mắt: “Không phải anh thấy em không ngủ được sao? Em xem nếu tối qua không có anh thì sao em có thể ngủ ngon như vậy? Sao lại có thể lấy oán báo ơn như này?”
… Sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy!
Quý Hiểu Dư im lặng hỏi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về sau anh giả vờ đáng thương em sẽ không tin anh đâu.”
“Hôm qua không biết là ai tự sà vào lòng anh.”
“Ngôn Dịch Thừa!” Quý Hiểu Dư hét lên, đỏ mặt ngồi dậy.
Ngôn Dịch Thừa bị dáng vẻ này của cô chọc cười, không nhịn được duỗi tay ra sờ đầu cô: “Được rồi không trêu chọc em nữa, là anh không tốt đã khiến bạn gái anh tức giận như vậy ——”
“Anh có thể đừng nói nữa được không…” Vành tai Quý Hiểu Dư đỏ bừng, nếu không phải anh đang lái xe, cô thật sự muốn trực tiếp duỗi tay bịt miệng anh lại.
“Được được, bây giờ em có thể ngủ một giấc.” Ngôn Dịch Thừa cười lắc đầu, vội vàng lấy lòng: “Buổi tối trở về anh sẽ rửa bát, quét nhà, giặt quần áo tự phạt chính mình.”
“Thế còn ít lắm.” Quý Hiểu Dư cáu kỉnh nói, sau đó ngoan ngoãn dựa đầu ra sau, tranh thủ ngủ một giấc nếu không lát nữa không có tinh thần sẽ không tốt.
“Mẹ anh thích loại con gái nào?” Trước khi đi vào giấc ngủ, Quý Hiểu Dư nhẹ giọng hỏi.
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Ngôn Dịch Thành quay đầu lại, thấy cô đang ngồi yên lặng, dường như sắp ngủ say. Trong khoảng thời gian này, anh không muốn làm cô đói, thường xuyên xuống bếp tự tay nấu ăn, vóc dáng cô có vẻ cao hơn chút nhưng khuôn mặt vẫn có chút mỡ giống trẻ con, tuy không được tròn trịa cho lắm, nhưng trông rất ngoan ngoãn, đáng yêu, anh thích nhất điểm này, nếu mặt cô mất cái này, anh sẽ cảm thấy đau lòng.
Hình như cô đã khác lúc trước, không còn băn khoăn, lo lắng nhiều nữa, cười nhiều hơn trước, lúc trước cô không biết thể hiện như thế nào, bây giờ cô đã chủ động làm nũng.
Anh đã nhìn cô bé nhà mình lớn lên trong suốt thời gian qua.
Khác biệt như vậy.
Lúc đầu, khi anh nói với mẹ anh mình đã có bạn gái, bà ấy vẫn có chút không tin, vô cùng hoài nghi anh tìm cớ để không phải đi xem mắt những cô gái tốt mà bà ấy sắp đặt.
Mãi đến khi anh gửi ảnh hai người chụp chung, lúc này mẹ Ngôn mới tin anh nói thật.
Vốn dĩ bà cho rằng với tính tình quái gở của con trai mình, sợ sẽ cô đơn cả đời, nhưng không ngờ lại có một cô gái có thể khiến con trai mình nguyện ý thay đổi.
Cho nên lần này bà mới về để gặp cô gái đặc biệt này.
Trong mắt Ngôn Dịch Thừa mang theo ý cười, nhẹ nhàng giúp cô vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Con trai bà ấy thích ai là bà ấy thích…”
Cuối cùng cũng đến sân bay, Ngôn Dịch Thừa nhẹ nhàng đánh thức Quý Hiểu Dư, chỉ thấy cô ʍôиɠ lung mở mắt, dụi mắt, sau đó ngoan ngoãn xuống xe đi đến bên cạnh anh, trong mắt có chút căng thẳng.
Ngôn Dịch Thừa giơ tay sờ đầu cô, mỉm cười nắm tay cô: “Nếu mẹ anh nhìn thấy anh đã tìm được một người bạn gái tốt như vậy, nhất định sẽ cảm động muốn khóc.”
“Có khoa trương như vậy không?” Quý Hiểu Dư ngượng ngùng cười, rất vui khi được khen.
“Rốt cuộc bà ấy luôn cho rằng thời kỳ phản nghịch của con trai mình đã hai mươi mấy năm, có lẽ bây giờ bà ấy cảm thấy kiếp trước anh đã làm nhiều chuyện tốt.” Ngôn Dịch Thừa nhún vai, sau đó nắm tay cô vào.
Sau khi tính toán thời gian, hai người trẻ tuổi ngoan ngoãn đợi. Quý Hiểu Dư nhìn qua tấm gương bên cạnh, thỉnh thoảng lại kiểm tra quần áo của mình: “Hôm nay đồ em mặc có phù hợp không?” Đều tại anh, bắt cô phải mặc chiếc váy hoa này, có thể bị người khác cảm thấy trẻ con không?
Ngôn Dịch Thừa rũ mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy đôi chân dài trắng nõn lộ ra, anh cảm thấy nhãn lực của mình rất tốt: “Không sao, mẹ anh thích loại này.”
Quý Hiểu Dư liếc anh một cái, rốt cuộc dì thích hay không thích?
Vừa định mở miệng nói đã nhìn thấy một đợt hành khách vừa xuống máy bay, Quý Hiểu Dư vội vàng tìm kiếm: “Dì mặc quần áo màu gì?”
Ngôn Dịch Thừa không hoảng hốt chút nào, chắp tay sau lưng, vô cùng bình tĩnh: “Không cần tìm bà ấy, bà ấy sẽ tự tìm đến.”
“…” Tâm anh cũng thật lớn!
Cô bất lực mỉm cười, vừa định ngẩng đầu tiếp tục tìm kiếm, giây tiếp theo đã nghe thấy một tiếng gọi rõ ràng: “Thừa Thừa!”
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247