Quý Hiểu Dư lặng lẽ chớp mắt, cô lo lắng muốn chết, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc ăn thịt cô…
“Đừng nháo…” Cô nhíu mày, trong khi mình còn thanh tỉnh, vội vàng đẩy anh vài cái.
Ngôn Dịch Thừa mới không nghe, cắn nhẹ vào môi cô như trừng phạt, lẩm bẩm nói: “Anh bắt đầu muốn ăn dấm của mẹ rồi, hại bạn gái anh cả đêm không để ý đến anh.”
Quý Hiểu Dư đột nhiên lại cảm thấy buồn cười trước giọng điệu vô cùng ủy khuất của anh, hình như thật sự cô đã không để ý đến anh…..
“Còn không phải em… muốn lưu lại ấn tượng tốt với mẹ anh… à…” Cô nỗ lực tìm khe hở để nói lý.
“Lưu lại cho bà ấy làm gì, em đặt tâm tư trêи người anh là được.” Ngôn Dịch Thừa hừ hừ, tăng thêm lực đạo, biểu thị sự bất mãn của mình.
Thật ra, quay đầu như vậy không thoải mái, cho nên Quý Hiểu Dư đành phải tự mình điều chỉnh tư thế một chút, hơi xoay người về phía sau, ngẩng đầu lên đón ý hùa.
Cứ tưởng anh chỉ trằn trọc một lúc, nhưng không hiểu vì sao khi cô hoàn hồn thì cả người đã nằm trêи giường, người nào đó cứ đè lên người cô đòi lấy.
Nhìn mấy cái cúc áo ngủ của mình không viết đã bay đi đâu, Quý Hiểu Dư bất lực đỡ trán, đây là cái áo thứ tư trong tháng rồi, sao người này lại có đam mê thích làm hỏng cúc áo cô như vậy!
Cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của anh quanh quẩn trêи cổ cô, Quý Hiểu Dư khẽ rêи rỉ một tiếng, vội vàng nắm lấy tay anh, nhắc nhở: “Ngày mai còn phải đi đón dì, đừng náo loạn!”
Ngôn Dịch Thừa hơi ngẩng đầu lên, tóc mái hơi che khuất tầm mắt anh, chỉ thấy đôi mắt anh thâm trầm hơn bình thường, hai tay ôm eo cô mạnh hơn vài phần.
“Cùng lắm để bà ấy tự bắt taxi về.” Người nào đó không tim không phổi nói, sau đó lại cúi đầu xuống.
… Anh như thế tùy là rất tùy hứng đó, biết không?
Nhận thấy đầu của anh càng ngày càng đi xuống, Quý Hiểu Dư khẽ rêи một tiếng, đá anh sang một bên: “Ngủ đi!”
Nói xong cô nhanh chóng ôm lấy chăn bông, bọc mình kín mít.
Ngôn Dịch Thừa nhìn trần nhà không nói nên lời, lồng ngực phập phồng rõ ràng, sao anh đột nhiên cảm thấy mẹ mình trở về không đúng lúc?
Quý Hiểu Dư bọc cả người chỉ lộ hai con mắt ra, đặc biệt vô tội nhìn anh, nhưng cái miệng hồng hào lại có chút không khoẻ.
Thấy đôi mắt anh đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, Quý Hiểu Dư theo bản năng nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên cô đá anh đi…
Ngôn Dịch Thừa trầm mặc một lúc, sau đó lặng lẽ nghiêng người, ôm cả người lẫn chăn bông vào lồng ngực, chỉ nhắm mắt lại mà không nói gì.
Quý Hiểu Dư có chút bối rối trước dáng vẻ này của anh, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút vô nhân đạo… nhưng ngày mai quan trọng như vậy, lỡ ngủ quên thì phải làm sao!
Cô cảm thấy mình chưa dỗ dành mẹ chồng tương lai tốt đã phải nghĩ cách dỗ dành người đàn ông ấm ức nhà mình…
“Anh… hay là…” Cô đột nhiên có chút mềm lòng, đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, lại thấy anh mặt không biểu tình mở mắt, chỉ có thể giả bộ đáng yêu chớp chớp mắt, nghĩ đến việc anh hiếm hoi bị từ chối, anh lại nhắm mắt lại lần thứ hai.
… Đây là đang kiêu ngạo với cô phải không!
Thực sự bất lực, Quý Hiểu Dư rối rắm nắm chăn bông, sau đó thận trọng rướn người lên, chủ động hôn lên môi anh, thấy anh không đáp lại, cô lại nới lỏng chăn bông, cả người dán lên co vào trong lồng ngực anh, hôn từng cái lên cằm anh.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, Quý Hiểu Dư đành phải dùng mọi cách, xoa nhẹ đùi vào anh, ôm lấy anh nịnh nọt.
“Đừng nhúc nhích…”
Nhưng khi nghe anh mở miệng nói, Quý Hiểu Dư ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy đáy mắt anh rõ ràng mang theo ý cười, cô lập tức nhận ra anh đang giở trò, đỏ mặt muốn đẩy anh ra: “Đồ xấu xa!”
Ngôn Dịch Thừa làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, bàn tay to ôm chặt lấy cô không buông, đáy mắt tràn đầy nụ cười thành công: “Đây là chính em tự sà vào lòng anh, đừng nghĩ trốn được.” Nói xong, không đợi cô kháng nghị, đột nhiên anh đã đè lên cô.
“Anh….. Đừng đi quá xa, chỉ một lần thôi đấy!” Nhân lúc vẫn còn sức lực, Quý Hiểu Dư vội vàng nhắc nhở.
“Ừ, chỉ một lần.” Ngôn tiên sinh chân thành trả lời.
Sự thật chứng minh, khi ở trêи giường những gì đàn ông nói đều là dối trá.
Xong việc Quý Hiểu Dư hối hận không thôi…
Bạn đang đọc truyện tại đây