Sau khi Quý Hiểu Dư và Vu Mẫn Mẫn ở quán cả phê nói chuyện xong, cô lại bị cô ấy bắt đi dạo phố, vất vả mới không còn gì để xem, cuối cùng Vu Mẫn Mẫn cũng không kéo cô hỏi một số câu hỏi kỳ lạ, cô mới có thể trốn thoát.
Khi về đến nhà đã gần chín giờ.
Cô vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa mặc quần áo ở nhà đang ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại, lập tức nở nụ cười, vô cùng cẩn thận đi đến, sau đó muốn ôm anh từ phía sau.
Nhưng khi cô vừa định ôm anh lại không ngờ Ngôn Dịch Thừa xoay người, trực tiép ôm cô.
Nhìn thấy ánh mắt anh lóe lên tia quỷ quyệt, Quý Hiểu Dư bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa đầu vào người anh, nhắm hai mắt chờ anh nói chuyện điện thoại xong.
“Được, con biết rồi.” Ngôn Dịch Thừa một bên sờ đầu cô một cái, một bên nói chuyện điện thoại: “Khi đến nhớ gọi cho con.”
Sau khi thấy anh cúp máy, Quý Hiểu Dư ngẩng đầu lên nhìn anh, mang theo nụ cười trêи môi.
Ngôn Dịch Thừa cong môi, hôn xuống giữa mày cô, sau đó không mất chút sức lực nào bế cô vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha. Quý Hiểu Dư chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi xuống hôn cô tiếp.
Sự đột ngột này khiến cô hơi choáng váng, nhưng không lâu sau, cô ngoan ngoãn nghiêng người về phía trước, hưởng thụ cảm giác được hơi thở anh bao bọc.
Ngôn Dịch Thừa rất vui khi thấy cô phối hợp, anh dùng một tay giữ gáy cô để gia tăng nụ hôn này.
Hình như cô đã uống nước trái cây, trong miệng còn mùi trái cây thoang thoảng, rất hấp dẫn, khiến anh không muốn rời đi, vì vậy anh tiếp tục hôn cô.
Rõ ràng chỉ cách nhau vài tiếng đồng hồ, nhưng lại khiến anh nhớ cô đến không được.
Quý Hiểu Dư hoàn toàn bị Ngôn Dịch Thừa dẫn dắt, đầu óc hỗn loạn, cứ như vậy bị động mặc anh hôn, cảm nhận được Ngôn Dịch Thừa dựa người vào người cô, cả người cô ngả về phía sau, đồng thời cũng có thể cảm nhận được đôi tay anh đang không an phận tàn sát trêи người cô.
Ngôn Dịch Thừa lại ʍút̼ môi cô hết lần này đến lần khác, đầu lưỡi anh để lại hương vị riêng của anh khắp nơi trong miệng cô, cứ hôn như vậy cho đến khi anh cảm nhận được người phụ nữ trong ngực mình đang vỗ anh, anh mới cười buông cô ra. Quả nhiên nhìn thấy cô đỏ mặt, hô hấp dồn dập, quần áo trêи người đã bị anh làm lộn xộn, cúc áo trước ngực cũng bị anh cởi mấy viên, làn da trắng nõn lộ ra, đôi mắt cô mang theo chút ướt át, càng lộ ra vẻ ngây thơ….. và quyến rũ …
Anh xoa tóc cô, hít sâu một hơi, ngồi bên cạnh ôm cô vào lòng, nghịch tóc cô một lúc, có chút bất lực: “Sao luyện nhiều lần như vậy vẫn không biết cách thở?”
Quý Hiểu Dư xấu hổ che mặt lại, căn bản anh còn không cho cô cơ hội để thở!
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng hòa hoãn, lặng lẽ bỏ tay xuống, thấy vẻ mặt anh đùa cợt nhìn mình liền duỗi tay ra ôm lấy cổ anh. Cô rất thích ở gần anh, luôn cảm thấy vô cùng an toàn.
“Vừa rồi ai gọi cho anh vậy?” Cô đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng, vừa bị anh hôn lâu như vậy, suýt chút nữa đã quên hỏi.
Nghĩ đến biểu tình vừa rồi khi nghe điện thoại của Ngôn Dịch Thừa, cô đoán không phải chuyện công việc.
Ngôn Dịch Thừa bóp má cô, có chút yêu thích không muốn buông tay, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Ngày mai chúng ta đến sân bay, mẹ anh về rồi.”
Quý Hiểu Dư mở to hai mắt nghiêm túc nghe anh nói ra câu này. Một lúc sau đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, mở to hai mắt ngồi dậy: “Anh, anh vừa mới nói…… Ai?”
Thấy khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy kinh ngạc, ý cười trêи mặt Ngôn Dịch Thừa càng sâu: “Mẹ anh nói bà ấy rất muốn gặp em, muốn xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể thu phục con trai bà.”
…
Cái này cũng quá đột ngột rồi! Cô còn chưa chuẩn bị gì cả!
Quý Hiểu Dư khóc không ra nước mắt, vô cùng lo lắng nhìn anh: “Làm sao bây giờ, em có nên chuẩn bị quà gì không, dì thích cái gì? Sao anh không nói cho em sớm hơn! Em chưa chuẩn bị gì cả, hay bây giờ em ra ngoài một chuyến ——”
Thấy cô hoảng sợ như vậy, Ngôn Dịch Thừa vươn tay nắm lấy cổ tay cô, ôn nhu nói: “Đừng sợ, mẹ anh không để bụng mấy thứ này.”
“Nhưng…” Ấn tượng đầu tiên vẫn rất quan trọng! Hơn nữa làm sao cô có thể không sợ được!
“Bà ấy rất thích em, từ từ đừng căng thẳng như vậy, cứ ngoan ngoãn đi ngủ, sáng mai mặc đồ đẹp đi gặp bà ấy là được.”
“…” Cô có dự cảm đêm nay cô sẽ mất ngủ hoàn toàn.
Nghĩ đến ngày mai sẽ cảm nhận được chuyện “gặp trưởng bối” trong truyền thuyết, Quý Hiểu Dư mất hồn mất vía. Ngay cả lúc tắm rửa cũng nghĩ đến ngày mai nên làm gì, cả người ở trong bồn tắm gần một tiếng, lúc sau vẫn nhờ Ngôn Dịch Thừa không nhịn được gõ cửa hỏi thăm cô mới hoảng hốt tắm xong.
Hôm nay hiếm khi đi ngủ sớm, Ngôn tổng nói rằng tâm trạng rất tốt, đang nghĩ xem nếu có đủ thời gian thì nên làm gì, cuối cùng cũng nhìn thấy bạn gái mình ở cạnh mép giường, biểu tình từ nãy đến giờ vẫn giống nhau.
Nhìn thấy biểu tình của cô như vậy, Ngôn Dịch Thừa cũng không biết phải nói gì, đành thở dài ngồi phía sau cô, ôm cô vào lòng.
Cuối cùng Quý Hiểu Dư cũng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy bất lực, nhỏ giọng nói: “Em căng thẳng…”
Ngôn Dịch Thừa dở khóc dở cười, đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi nói cho cô biết, nhất định đêm nay cô sẽ không ngủ được, nhưng nếu thật sự sáng mai mới nói cho cô biết, có lẽ anh sẽ bị cô đánh tơi bời.
“Nếu không… Chúng ta làm gì đó để giảm căng thẳng đi?” Anh nghiêm túc tự hỏi một chút, thấp giọng nói.
Quý Hiểu Dư hoang mang chớp mắt, tự hỏi bây giờ còn chuyện gì có thể khiến cô bớt căng thẳng.
Giây tiếp theo đã thấy Ngôn Dịch Thừa cúi đầu xuống, tay phải nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi mỏng của anh đã đè lên.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com