Thời điểm Quý Hiểu Dư đẩy cửa của cửa hàng ra, chuông điện thoại vừa vặn vang lên, nhìn thoáng qua tên người gọi, cô mang theo ý cười nhấc máy: “Mình đến rồi, cậu ngồi ở đâu?” Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy người nào đó ngồi trong góc đang nghe điện thoại, không ngừng vẫy tay.
Cô không nhịn được muốn cười, bước chân nhanh hơn đi đến.
Vu Mẫn Mẫn cứ như vậy chống cằm nhìn cô cho đến khi khoảng cách chỉ còn 1 bước, cô ấy đột nhiên nói: “Quả nhiên bị “làm” nhiều, khí sắc cả người đều khác.”
Người nào đó vừa nghe thấy suýt chút nữa quay chân bỏ chạy, trừng mắt đỏ tai liếc cô một cái, sau đó lại nhìn mọi người xung quanh, nói lớn như vậy lỡ có người nào nghe thấy thì phải làm sao!
“Cậu, cậu đừng nói nhảm!” Quý Hiểu Dư ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống, nhưng trong não lại nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua.
… Cũng may hai người hẹn nhau vào lúc chiều tối, nếu không thật sự cô sẽ không dám ra ngoài nữa.
Vu Mẫn Mẫn mới không quan tâm, nhìn thấy sự xấu hổ rõ ràng của Quý Hiểu Dư, cô tiếp tục nở nụ cười mê hoặc: “Thể lực sếp nhà cậu rất tốt đi, cậu vừa bước vào mình đã không nhận ra!”
Quý Hiểu Dư suýt chút nữa phun ngụm nước trong miệng ra, tức giận muốn đánh cô: “Vu Mẫn Mẫn, cậu nói chuyện tử tế đi được không!”
Thấy phản ứng của cô, Vu Mẫn Mẫn vô cùng thỏa mãn, mặt mày rạng rỡ: “Được rồi được rồi, không trêu chọc cậu nữa, có người khiến cậu gần đây nói chuyện yêu đương đã vô cùng vô cùng hiếm, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt để mình trêu chọc một chút!”
Mặt Quý Hiểu Dư vẫn chưa hết đỏ, chỉ có thể ậm ừ sau đó đưa tay lên múc một miếng bánh của Vu Mẫn Mẫn ở trước mặt lên ăn.
“Vị kia nhà cậu rất tốt với cậu sao?” Nhớ lúc trước cô và bạn thân nói chuyện điện thoại, nghe thấy chuyện hai người ở bên nhau, cô vẫn có chút không tin, chủ yếu là Quý Hiểu Dư quá ngây thơ, cô rất sợ tên xấu xa nào đó lừa cô ấy, nhưng nhìn thấy khí sắc và tươi cười trêи mặt Quý Hiểu Dư, xem ra cô ấy thật sự gặp được người nghiêm túc với mình.
Hơn nữa nhìn thấy quần áo cô ấy mặc bây giờ cũng khác, cả người cũng năng động, tự tin hơn trước. Cô và Quý Hiểu Dư quen nhau từ hồi cấp 3, trước đây cô ấy vẫn luôn có chút tự ti về bản thân, thậm chí ở trong đám người còn không dám bày tỏ ý kiến. Nhưng chỉ một đoạn thời gian này cô ấy đã trở nên khác biệt, từ tận đáy lòng Vu Mẫn Mẫn cũng cảm thấy hạnh phúc thay cô.
Quý Hiểu Dư ngậm thìa trong miệng gật đầu, thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu hôm nay hẹn gặp mặt, khẳng định cô sẽ bị Vu Mẫn Mẫn tra hỏi một lượt.
“Cậu cũng xem như mộng đẹp trở thành sự thật, cậu thích anh ấy lâu như vậy, vốn cho rằng chỉ có thể thưởng thức anh ấy cả đời, kết quả cậu đã hạ gục anh ấy.” Vu Mẫn Mẫn cảm thán, vẻ mặt tò mò hỏi: “Người chị em, truyền dạy cho mình một số kỹ năng đi, mình cũng muốn thử xem có bắt được đại soái ca nào không, xem có phác gục hay sao cũng được.”
Quý Hiểu Dư không nói nên lời, lúc trước cô… hình như thật sự vì phác gục Ngôn Dịch Thừa nên mới…
“Chuyện này, chuyện này xem như… duyên phận đi.” Cô cười gượng vài tiếng, ý đồ bỏ qua chủ đề này.
“Cắt.” Vu Mẫn Mẫn tức giận nhìn cô, sau đó lại hỏi tiếp: “Vậy khi nào hai người kết hôn?
Câu hỏi này làm Quý Hiểu Dư sững sờ, theo bản năng trả lời: “Cũng quá nhanh rồi…”
“Sao nhanh được? Cậu và anh ấy ở bên nhau gần nửa năm rồi? Còn nhanh sao? Bên cạnh mình có một đống người yêu nhau chưa đến ba tháng đã kết hôn.” Vu Mẫn Mẫn nhún vai, sau đó hơi nghiêng người về phía trước: “Hơn nữa, vị kia nhà cậu là động vật quý hiếm, đương nhiên phải tốc chiến tốc thắng, tránh bị người khác nhòm ngó, khẳng định có cô gái rung động với anh ấy, cậu xác định nắm giữ được?”
“Dịch Thừa không quan tâm phụ nữ khác…” Quý Hiểu Dư lập tức nhỏ giọng cãi lại: “Mình tin anh ấy.”
“Đồ ngốc, vấn đề bây giờ là cái này sao?” Vu Mẫn Mẫn hận sắt không thành thép, lắc đầu: “Chẳng lẽ cậu muốn vĩnh viễn là bạn gái bí mật của anh ấy sao?”
“Là mình không cho anh ấy nói, hơn nữa bây giờ đồng nghiệp trong công ty đều biết rồi, không tính là bạn gái bí mật!” Quý Hiểu Dư nghiêm túc nói.
“…” Vu Mẫn Mẫn nhìn cô không nói nên lời: “Chuyện này sao mình còn vội hơn cậu, cậu có thể để tâm một chút được không.”
Quý Hiểu Dư bật cười: “Nóng lòng thì có lợi ích gì, chẳng lẽ bảo mình đi cầu hôn sao?”
“… Thật ra biện pháp này cũng không tồi.” Dù sao mặc kệ ai cầu hôn, cuối cùng đều kết hôn.
“Cậu nghĩ như vậy thật sao?” Quý Hiểu Dư bất lực thở dài: “Thật ra mình còn chưa chuẩn bị gì, cũng chưa nghĩ đến chuyện đó.”
Vu Mẫn Mẫn nhíu mày: “Sao lại chưa nghĩ đến? Sau khi kết hôn các cậu muốn gì cũng được, cậu còn có thể lấy thân phận phu nhân Tổng Giám đốc mà không cần đi làm, sau đó nghĩ mọi cách để buổi tối có thể ép khô Ngôn Dịch Thừa, thật sung sướиɠ biết bao.”
… Vu Mẫn Mẫn chỉ cần nói thì cả 10 câu cũng chỉ nói về chủ đề này.
“Cậu nên trở về viết tiểu thuyết đi!”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247