Buổi tối hôm nay, Quý Hiểu Dư và Ngôn Dịch Thừa nằm trên ghế sô pha xem phim điện ảnh. Đây là thời gian rảnh rỗi hiếm có của hai người, mặc dù Ngôn Dịch Thừa không để tâm đến bộ phim chiếu trên màn ảnh nhưng anh luôn ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng thưởng thức bàn tay nhỏ của cô, thỉnh thoảng… ăn đậu hũ.
Những cặp đôi bình thường có thể đang xem một vài phim lãng mạn, hoặc kinh khủng, cẩu huyết, nhưng Quý Hiểu Dư thì khác, cô rất thích xem phim hoạt hình, lúc này cả người nép vào lồng ngực anh cười khúc khích, hai má hồng hào.
Cảm giác như có bạn gái là một đứa trẻ…
Mặt Ngôn Dịch Thừa lộ rõ vẻ bất lực, nhưng vẫn vươn tay ôm cô lên, sau đó vùi mặt vào cổ cô.
Quý Hiểu Dư tùy ý để anh động, hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim, chỉ là không lâu sau, cô không cười được nữa.
Cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt đang liếm hõm vai cô, thỉnh thoảng còn khẽ cắn, chỉ một lúc sau hô hấp của cô trở nên dồn dập.
Một bàn tay từ phía sau không an phận đặt lên ngực cô xoa nắn, cơ thể cô hơi cứng đờ, yếu ớt ngã vào người anh, trên mặt mang theo sự xấu hổ, lúc này lại nhìn về phía phim hoạt hình trên TV, Quý Hiểu Dư cảm thấy đang làm chuyện xấu.
“Ưm…” Cô hơi nheo mắt lại, sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng nhảy khỏi ngực anh, đôi chân yếu ớt nhất thời không đứng dậy được.
Ngôn Dịch Thừa cứ như vậy ngồi trên sô pha, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, nhưng trong mắt lại mang theo dục vọng rõ ràng.
“Anh đi tắm đi!” Quý Hiểu Dư đỏ mặt, đối diện với đôi mắt của anh suýt chút nữa không kìm được, đành phải chống eo nói lớn.
Cũng không có nhiều tính uy hiếp, trong mắt Ngôn Dịch Thừa lại nhiều hơn vẻ đáng yêu.
“Được.” Anh cười gật đầu, vô cùng sảng khoái đứng lên, nhưng trước khi đi vào phòng tắm, anh quay đầu lại nhìn Quý Hiểu Dư: “Muốn tắm cùng nhau không?”
Quý Hiểu Dư ngẩn ra, sau đó đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Tự mình tắm, tưởng bở!”
Kèm theo đó là tiếng cười sảng khoái của anh.
Sau khi Ngôn Dịch Thừa tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra ngoài đã thấy một bóng người lóe lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa và khóa cửa, không khỏi cong môi, lắc đầu bất lực.
Những điều nên đến sẽ đến, bây giờ đề phòng, chờ lúc nữa không phải ngoan ngoãn khuất phục dưới thân anh sao.
“Đồ ngốc.” Anh cười nhẹ nói, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của anh, ung dung đi lên lầu.
Quý Hiểu Dư tắm xong, lại sấy tóc một lúc mới xong. Khi cô lên lầu liền nhìn thấy anh đang nằm trên giường chơi điện thoại, tóc vẫn còn hơi ướt, theo bản năng nhíu mày.
“Anh luôn nói em không thích sấy tóc, không phải anh cũng vậy sao.” Cô đứng cạnh mép giường phồng má liếc mắt nhìn anh.
Ngôn Dịch Thừa ngước mắt, túy ý đặt điện thoại sang một bên, nhìn thấy dáng vẻ không vui của cô, tâm trạng vô cùng tốt, anh ngồi dậy ngẩng đầu nhìn cô, cười: “Chính là muốn em sấy tóc giúp anh.”
Quý Hiểu Dư thấy anh như vậy, có chút sửng sốt với hành động hiếm khi làm nũng như trẻ con của anh, trong mắt lại hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc và hài lòng, sau đó ngoan ngoãn đi lấy máy sấy.
Quá trình sau đó, hai người vô cùng ăn ý không nói gì, cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng máy sấy thổi ù ù, cũng chỉ có một ngọn đèn bật sáng, khiến toàn bộ bầu không khí rất dễ chịu.
Ngón tay mảnh khảnh của Quý Hiểu Dư nhẹ nhàng hất tóc anh lên, thấy anh giống một chú chó lớn ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, trong lòng càng thêm mềm mại, ý cười trên khóe môi không hề biến mất.
Cô cẩn thận giúp anh sấy tóc, không hề phát hiện người đàn ông được gọi là ngoan ngoãn kia đã cởi cúc áo ngủ của cô.
Giây tiếp theo, cảm nhận được chút ẩm ướt trước ngực, Quý Hiểu Dư sửng sốt, nhất thời không động đậy, chỉ có thể đứng cứng đờ, mặc anh trêu đùa.
Ngôn Dịch Thừa cách lớp vải dệt ngậm lấy, một lúc sau rõ ràng không thỏa mãn, liền đưa tay lên thuần thục cởi bỏ lớp vải dệt trước ngực, rồi lại ngậm nụ hoa của cô lần hai.
“Ư…” Đầu ngón tay Quý Hiểu Dư khẽ run lên, hai mắt hơi nheo lại, thở hổn hển, cảm giác mấy sáy tóc trên tay sắp không cần được nữa.
Dường như Ngôn Dịch Thừa cảm nhận được, không khỏi ngẩng đầu, duỗi tay cầm lấy máy sấy tóc trên tay cô, nhanh chóng tắt đi, ném lên ghế sô pha nhỏ, sau đó hút mạnh hơn.
“Ha…” Quý Hiểu Dư mẫn cảm run lên, cảm nhận dưới thân đã có thứ ướt át chậm rãi chảy ra. Cô theo bản năng nắm chặt hai vai anh, phần eo bị hai tay anh ôm lấy, không ngừng kéo về phía anh.
Ngôn Dịch Thừa hơi rút lui, liền thấy đầu vú bị anh chà đạp hơn đỏ lên, vừa lòng nhẹ cắn vài cái, sau đó mới tấn công bên còn lại.
Anh không vội, chỉ chậm rãi trêu chọc cô, cảm nhận được cơ thể cô run lên vì đầu lưỡi anh, nghe tiếng thở dốc của cô vang vọng trong căn phòng.
“Ư… Nhẹ chút…”
Quý Hiểu Dư cảm thấy cơ thể mình nóng đến không được, bàn tay nóng bỏng của anh không ngừng đốt lửa trên người cô, cảm giác hư không phía dưới giống như sóng biển, không ngừng kích thích đại não cô, cô vô ý kẹp chặt hai chân, nhỏ giọng rên rỉ.
Ngôn Dịch Thừa đã nhận ra hành động của cô, ánh mắt mang theo sự xấu xa, sau đó nâng tay lên, chậm rãi tìm kiếm dưới thân cô.
Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247