Ngày hôm sau, Quý Hiểu Dư và Ngôn Dịch Thừa tỉnh dậy. Đêm qua sau khi trải qua cuộc hoan ái điên cuồng, không bao lâu sau khi kết thúc Quý Hiểu Dư liền nặng nề ngủ, tùy ý để Ngôn Dịch Thừa giúp cô rửa sạch. Cô mệt đến mức ngay cả một ngón tay cũng lười động, cứ như vậy để anh hầu hạ, sau lại không biết mất bao lâu, tóm lại, cô ngủ một giấc đến rạng đông.
Sau khi mở mắt ra liền nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa đã sớm tỉnh lại, nằm nghiêng bên người cô, đôi mắt trong veo nhìn cô, loại ánh mắt này lập tức mê hoặc cô.
Trái ngược hoàn toàn với bàn tay không ngừng đốt lửa trêи người cô.
“Ô ô…” Cảm nhận được bàn tay anh đang hoành hành trêи ngực cô, Quý Hiểu Dư khó chịu cắn môi dưới rêи rỉ, ôm chặt lấy chăn bông trêи ngực, buồn bực nhìn anh, không quá mấy giây chóp mũi và khuôn mặt đã hơi ửng hồng như bị người bắt nạt, ánh mắt nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
Ngôn Dịch Thừa thấy cô như vậy, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lại dần dần trở nên sâu thẳm, cúi người hôn cô.
Quý Hiểu Dư ngoan ngoãn để anh hôn, ngay sau đó đùi chạm vào thân dưới đang phản ứng của anh, đèn đỏ lập tức sáng lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt đậm mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh.
Ngôn Dịch Thừa hơi híp mắt lại, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng sờ đôi môi đỏ mọng bị anh hôn.
“Hả?” Dường như có cảm giác, giờ phút này giọng nói của anh có vẻ vô cùng gợi cảm, chỉ cần một âm cuối vang lên thôi cũng khiến Quý Hiểu Dư sắp không kiềm chế được.
Quý Hiểu Dư biết anh muốn, nhưng cô thật sự không nhịn được, ấm ức bẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Em… Đói bụng…”
……
Ngôn tổng không vui tạm thời dừng lời nói, nhưng không lại không đành lòng để bạn gái đói bụng, đành cam chịu đứng dậy đi tắm, sau đó dẫn theo tiểu quỷ đói bên cạnh đi xuống lầu.
Vừa bước đến quầy chọn đồ, hai mắt Quý Hiểu Dư đều sáng lên, vừa định chạy chậm đến, nhưng mới bước hai bước, biểu tình lập tức cứng đờ, có chút luống cuống.
Ngôn Dịch Thừa ở phía sau phát hiện cô lảo đảo, khóe miệng hơi cong lên, đi đến bên cạnh cô, đỡ cô chậm rãi đi đến.
Đúng lúc này, rất nhiều đồng nghiệp ra nhà ăn, mọi người đều đang trò chuyện rất vui vẻ, đi thành nhóm 3 nhóm 4, Quý Hiểu Dư sợ bị nhìn thấy, vội vàng vỗ nhẹ tay anh.
Đừng trắng trợn táo bạo như vậy!
Ngôn Dịch Thừa rũ mắt nhìn cô một cái, sau đó mặt không đổi sắc siết chặt eo cô, thành công nhìn thấy vẻ mặt xuất sắc của cô, sau đó mỉm cười buông cô ra, đi về phía trước.
Đồ lưu manh!
Nhìn bóng lưng của anh, Quý Hiểu Dư đỏ mặt trừng mắt, nhìn xung quanh bốn phía, giả bộ bình tĩnh đi đến quầy chọn đồ trước mặt.
“Các cô không cảm thấy… hình như Tổng giám đốc và Hiểu Dư càng ngày càng thân thiết sao?” Một đám phụ nữ cách đó không xa vừa nhìn thấy cảnh tượng Ngôn Dịch Thừa đứng bên cạnh Quý Hiểu Dư rồi rời đi, không khỏi xôn xao bàn tán.
“Chính là… Hơn nữa không chỉ mấy ngày nay, lần trước ở công ty tôi đã cảm thấy quan hệ giữa cô ấy và Ngôn tổng đã có chút mờ ám.”
“Không phải bọn họ ở bên nhau chứ!”
Nhóm nữ nhân viên này ở trong công ty từ trước đến nay luôn tự cho rằng địa vị của mình rất cao, rất ít khi giao du với người khác, thậm chí khi gặp Quý Hiểu Dư ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không. Trong mắt bọn họ, loại con gái như Quý Hiểu Dư giống một bé gái chưa hết tính trẻ con, đương nhiên kém xa bọn họ.
Chiều hôm qua nắng gay gắt, nhiễm mùi thịt nướng khiến bọn họ có chút không vui, lại thấy Ngôn Dịch Thừa không muốn gia nhập cuộc vui liền cùng nhau trở về thay quần áo, sau lại không muốn phơi nắng nên tìm lý do, trốn ở trong phòng chơi điện thoại.
Nhưng điều các cô không ngờ đến, sau đó mọi người chơi sự thật hay thử thách, thế nhưng Ngôn Dịch Thừa lại tham gia!
Điều càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là bọn họ vô tình nghe tin Quý Hiểu Dư trong lúc chơi trò chơi tiết lộ mình đã có bạn trai.
Không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện này lại khiến người ta cảm thấy buồn cười, chỉ bằng loại mặt hàng này, sẽ yêu đương với dạng bạn trai gì.
“Các cô nói xem, mấy năm nay bên người Ngôn tổng có không ít tai tiếng, đa số đều là thiên kim tiểu thư, nhưng một tin cũng không có, chẳng lẽ anh ấy thích loại này sao.” Trong đó có một người phụ nữ nhìn Quý Hiểu Dư đang gắp đồ ăn bằng ánh mắt khinh thường, chế nhạo.
“Cô ta là cái thá gì, chỉ là một thư ký, cho dù ăn mặc trang điểm đẹp đến đâu cũng chỉ là một cô gái bình thường.”
“Nhưng vạn nhất Ngôn tổng thật sự…”
“Đừng nghĩ, cô thật sự cho rằng một con chim sẻ bay lên cành cây là có thể biến thành phượng hoàng sao?” Thi Lâm vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, những cô gái khác lập tức không dám nói thêm lời nào nữa. 【Ha họ giống tên tui nhưng sao vào vai phản diện thế kia, muốn đổi họ bà này quá】
Chỉ thấy cô ta cười lạnh một tiếng, như nghĩ đến thứ gì đó, chế nhạo: “Xem ra chúng ta phải giúp cô ta, làm cô ta tỉnh, đừng tiếp tục nằm mơ.”
Không nên mơ ước người không nên tưởng, đừng mơ chặn đường cô.
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247