Sáng sớm hôm sau, sau khi Ngôn Dịch Thừa sửa soạn liền ra trước cửa ngoan ngoãn đứng chờ, bởi vì người nào đó ăn sáng xong liền chạy vào phòng không biết làm gì, chỉ bảo anh ra xe chờ trước.
Đợi một lúc, cuối cùng cũng nghe được tiếng mở cửa, Ngôn Dịch Thừa nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại, không rời đi.
Chỉ thấy trêи người Quý Hiểu Dư mặc một chiếc áo sơ mi chiffon màu lam nhạt, trước ngực là cổ chữ V phối với nơ, hoàn mỹ lộ ra chiếc cổ trắng nõn, quần áo được thiết kế tỉ mỉ, dáng người càng có vẻ tinh xảo.
Phối với áo sơmi là một cái váy chữ A màu trắng, dạo này Quý Hiểu Dư dưỡng thành thói quen sau khi ăn no bữa tối sẽ cùng anh đi vận động, chân tự nhiên thon dài hơn trước kia, so với người vẫn luôn mặc sơmi trắng phối với chân váy đen đổi mới hoàn toàn.
Hôm nay Quý Hiểu Dư thả tóc xuống, cảm thấy có chút thay đổi, không giống hình tượng đáng yêu thường ngày, lộ ra khí chất khó có được.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Ngôn Dịch Thừa, cô có chút xấu hổ không dám đối diện với tầm mắt của anh, vô cùng cẩn thận đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Không phải bảo anh ở trêи xe chờ sao…”
Ngôn Dịch Thừa phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng kéo tay cô một chút, kéo cô vào lồng ngực, than thở một tiếng: “Làm sao bây giờ…”
Nghe thấy anh mở miệng, Quý Hiểu Dư có chút khẩn trương nắm góc váy: “Không, không hợp sao…” Đây là lần đầu tiên cô khiêu chiến với loại phong cách này, nói thật ra còn có chút không tự tin.
Anh hôn xuống cổ cô, cười: “Quá đẹp, anh còn luyến tiếc không muốn người khác nhìn thấy…” Bộ dáng càng xinh đẹp, anh càng hy vọng có thể giấu được là giấu, một chút cũng không muốn để người đàn ông khác chiếm tiện nghi.
Bị anh nói như vậy, Quý Hiểu Dư thành công bị chọc cười, sự lo lắng trong lòng lập tức biến mất.
Thế là ở trêи đường đến công ty, chỉ cần mỗi lần gặp đèn đỏ, Ngôn Dịch Thừa dừng lại, chuyển ánh mắt dừng trêи người cô, cứ như vậy rất nhiều lần, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Cuối cùng cô thật sự bị anh nhìn đến xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể dùng tay che mặt lại, bên tai vang lên tiếng cười sung sướиɠ của anh.
Bởi vì như vậy, sáng sớm tâm tình của hai người đều rất tốt, các nhân viên đều phát hiện hôm nay tổng giám đốc không đúng nhau, rất nhiều lần khóe miệng đều mang theo cười, ngữ khí nói chuyện với bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều.
Trời sập sao? Ngôn tổng cư nhiên lại cười!
Còn có, hôm nay thư ký Quý cũng quá đẹp đi! Trước đây bọn họ đều không phát hiện hóa ra công ty mình làm lại có một mỹ nhân như vậy, hoàn toàn không thua nữ minh tinh nổi tiếng!
Hơn nữa khi cô cười rộ lên, khóe miệng đều mang đường, làm người nhìn đều trầm luân, ngay cả các nữ đồng nghiệp đều không nhịn được phải cảm thán thực lực chênh lệch nhiều như vậy đuổi cũng không đuổi kịp.
Quý Hiểu Dư là đương sự lại hoàn toàn không phát hiện mình đang bị toàn bộ người trong công ty thảo luận, toàn bộ buổi sáng đều vô cùng tích cực xử lý công việc, thật vất vả xác nhận hành trình và thời gian hội nghị xong thì máy bàn đột nhiên vang lên, nhìn dãy số biểu thị bên trêи một chút, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó lập tức nhấc máy.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?”
Khi ở công ty, Quý Hiểu Dư vẫn luôn gọi Ngôn Dịch Thừa tổng giám đốc, bởi vì cô sợ bản thân quen gọi tên anh ở trước mắt đồng nghiệp sẽ bị lộ.
Ngôn Dịch Thừa luôn nhân lúc người khác không chú ý mà trộm sờ tay cô, hoặc tiến đến bên tai cô nói nhỏ, mỗi lần như vậy đều khiến Quý Hiểu Dư sợ hãi.
Nhưng ở công ty có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, thật sự rất khó có thời gian làm gì khác. Ngôn Dịch Thừa hận không thể nói cho toàn thế giới biết, nhưng trong lòng Quý Hiểu Dư lại lo lắng sau khi nói sẽ bị người khác nói đi nói lại, sợ sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng, chỉ có thể không ngừng nói anh cứ để từ từ.
Mặc dù không nói ra nhưng trong lòng cô nghĩ gì anh đều biết.
Rõ ràng là bạn trai – bạn gái, nói đến yêu đương còn phải lén lút, Ngôn tổng của chúng ta cực kỳ ủy khuất, khi nhớ cô chỉ có thể dùng điện thoại liên lạc với đối phương, để được an ủi.
Nhưng bình thường nếu có chuyện quan trọng, Ngôn Dịch Thừa sẽ trực tiếp dùng máy bàn gọi cô, cho nên tự khiến cô cho rằng anh có chuyện gì muốn phân phó.
“Cơm trưa em muốn ăn gì?”
Quý Hiểu Dư cầm bút nhớ lại lời anh nói, nghe đến câu này lập tức sửng sốt, sau đó nheo mắt lại, khóe miệng lại vô thức cong lên: “Ngôn tổng, anh đây là đang lạm dụng chức quyền.”
Ngôn Dịch Thừa ở đầu dây điện thoại bên kia cười khẽ một tiếng, sau đó ngữ khí nghiêm túc: “Cấp trêи đói bụng muốn ăn cơm là chuyện quan trọng. Nếu anh đói lả, nhân viên phía dưới các em phải làm sao bây giờ.”
Đói bụng có quỷ mới tin, cô vừa đưa cho anh đưa một phần điểm tâm, rõ ràng do anh lười biếng.
Cô hừ một tiếng, sờ xuống bụng, thật sự cô cũng có chút đói bụng, thế là nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Đột nhiên muốn ăn món Nhật.”
“Vậy đi thôi.” Ngôn Dịch Thừa giơ tay nhìn thời gian trêи đồng hồ, anh chính là không muốn cô luôn bỏ cơm trưa mới chủ động hẹn cô.
“Anh biết có một nhà hàng đồ Nhật rất ngon, nhất định em sẽ thích.”
Cúp máy, Quý Hiểu Dư vui vẻ đứng lên, sau đó cầm son môi trộm bôi lại, cả người lập tức xinh đẹp hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn mỹ, đáy mắt cô mang theo ý cười, mở cửa đi ra khỏi văn phòng.
Đi theo tổng giám đốc ăn mỹ thực!
Bạn đang đọc truyện tại đây